Thiên Sơn nằm trong khu trực thuộc chiến bộ Bắc Vực, là nơi cực hàn, quanh năm tuyết rơi.
Vào thời kỳ Nam bắc triều, Thiên Sơn còn một môn phái tư đạo tên là Thiên Sơn kiếm phái, nhưng sau đó môn phái này đã di dời.
Đến nay, ngay cả người của Di Tích Cấm cũng không biết môn phái này đi nơi nào.
Tiên thảo lần này được phát hiện ở địa chỉ cũ của Thiên Sơn kiếm tiên.
Theo Tần Nam, tuy Thiên Sơn kiếm phái không còn nữa nhưng tại địa chỉ cũ vẫn còn một sát trận.
Tiên thảo nằm chính giữa trận pháp, hơi thở cũng bị che đậy.
Bởi vì sắp trưởng thành nên mới hiện ra dị tượng, bị người của Di Tích Cấm cảm nhận được.
Tiên thảo không trưởng thành thì không thể ngắt lấy, cho nên Tần Nam cũng không sốt ruột.
Ngồi máy bay từ kinh thành đến Bắc Vực, sau đó lại ngồi ô tô đến núi tuyết.
Cuối cùng ô tô cũng không thể đi vào nữa nên chỉ đành đi bộ.
Tuyết vực vô tận, gió lạnh thấu xương, may mà tu vi của đám người Lý Quân cao, nếu người thường đi vào đây thì e rằng không thể di chuyển được, rất nhanh sẽ bị đông cứng.
Đi thêm một ngày mới đến được dưới ngọn núi.
“Năm đó Thiên Sơn kiếm phái nằm trên ngọn núi này, đường đi gập ghềnh, quanh năm đóng băng, không có khinh công cao siêu thì rất dễ ngã xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.”
Tần Nam giới thiệu cho Lý Quân.
Tuy đã ngàn năm trồi qua nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết do con người tạo thành.
Đương nhiên, tuy con đường khó khăn nhưng không làm khó được đám người Lý Quân.
Bọn họ đi đến sườn núi thì phát hiện đã có không ít người tụ tập ở đó.
Sự xuất hiện của Lý Quân khiến rất nhiều người chú ý.
Khi nhìn thấy Tần Nam thì hai mắt sáng rực.
Một người đàn ông trung niên bụ bẫm nhiệt tình chào hỏi.
“Đây không phải là Tần Nam trưởng lão hay sao? Nghe nói mấy ngày trước Kiếm Tông của các ngươi phái ra một lượng lớn cao thủ đến thế tục, không biết kẻ nào mắt mù chọc phải các ngươi, sợ lại bị Kiếm Tông các ngươi diệt tộc rồi đúng không?”
Hồ trưởng lão cười nói.
Nghe vậy, Tần Nam đỏ mặt xấu hổ.
Kiếm Tông phái người tạo áp lực cho chiến bộ để lấy mạng Lý Quân, ai ngờ lại bị diệt sạch.
Về chuyện lần này, tông chủ đã ra lệnh không được để lộ ra ngoài nên Tần Nam vội nói sang chuyện khác.
“Hồ trưởng lão, lần này Bách Hoa Cốc toàn là đệ tử nữ, mà ngươi lại lên làm trưởng lão ở nơi đó, phúc phận không cạn nha.”
“Ha ha ha.”
Nghe đến đó, Hồ trưởng lão lộ ra nụ cười mà đàn ông đều hiểu.
Ngoài Hồ trưởng lão, những người khác nhìn thấy Tần Nam cũng lần lượt tiến lên chào hỏi.
“Tần trưởng lão, lâu rồi không gặp, vẫn oai phong như trước. Năm đó cùng bắt đầu như Tần trưởng lão, bây giờ Tần trưởng lão đã là Nguyên Linh Cảnh mà ta vẫn còn dậm chân ở Chân Nguyên Cảnh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất