Cây dược thảo trong tay Dương Thiên có một chút tác dụng trong việc làm ấm và nuôi dưỡng linh hồn.
Hắn có rất nhiều dược thảo, linh quả giúp ích cho linh hồn, có tác dụng rất lớn cho việc phục hồi linh hồn, nhưng Dương Thiên lại không thể sử dụng được.
Linh hồn của hắn bây giờ căn bản không thể chịu được tác dụng cực mạnh của thuốc, giống như tấm gương chỉ thiếu chút nữa là sẽ bị vỡ nát hoàn toàn, muốn hồi phục được linh hồn, tuyệt đối phải cẩn thận từng li từng tí.
Dương Thiên ngồi xếp bằng, thận trọng hấp thụ năng lượng của dược thảo trong tay.
Những năng lượng này đi vào trong cơ thể Dương Thiên, hóa thành những điểm sáng kỳ dị, làm ấm linh hồn Dương Thiên.
Một vài chỗ vỡ nát trong linh hồn của Dương Thiên bắt đầu lành lại từ từ.
“Có thể chữa được linh hồn, hơn nữa còn không phải chịu áp chế của quy tắc ở đây!”, Dương Thiên cảm ứng được linh hồn của bản thân đang dần hồi phục, yên tâm trở lại, bây giờ hắn ở trong hư không không thể nào cảm ứng được dao động pháp tắc, thực lực rất khó để hồi phục, hắn rất sợ ngay cả linh hồn cũng phải hồi phục khó khăn.
Trong đầu Dương Thiên chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Trước đó, khi hắn vừa tiến vào nơi này, đã phải chịu một áp chế cực mạnh của quy tắc ở đây, khiến trên người hắn khắp nơi đều là thương tích, đó có thể là sự bài xích đối với thành phần ngoại lai, hoặc là sự áp chế đối với thực lực.
Có điều hiện tại Dương Thiên cũng chỉ mới vào đây, chưa hiểu rõ được thực lực của cường giả mạnh nhất bí cảnh này, liệu áp chế đối với thực lực trong bí cảnh này có giới hạn hay không.
Có thể nói bây giờ Dương Thiên hoàn toàn không biết gì về nơi này.
Có điều, thế giới bí cảnh này chắc chắn có gì đó cổ quái.
Bất cứ thế giới nào cũng tồn tại pháp tắc, nhưng ở đây hắn lại không cảm ứng được chín hệ pháp tắc. Nếu không gian đã có thể tồn tại, vậy thì pháp tắc không gian và thời gian chắc chắn phải tồn tại, nhưng Dương Thiên cũng không hề cảm ứng được.
Trong lòng Dương Thiên tràn đầy hoài nghi, nhưng một hồi sau đã thu liễm lại.
“Vẫn nên nghĩ cách hồi phục trước!”, Dương Thiên lắc đầu cau mày.
Thực lực cường đại, tự nhiên có thể hiểu rõ được tình hình ở đây. Hắn không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu hồi phục từ từ.
…
Sau ba giờ đồng hồ, tác dụng của dược thảo trong tay Dương Thiên mới chỉ hấp thụ được một phần mười, đột nhiên Dương Thiên khẽ động tâm, dừng lại mọi động tác, thu lại dược thảo.
Tân Cách Lâm bước vào trong, nhìn Dương Thiên cười nói: “Dương Thiên huynh đệ, ngươi hôn mê lâu như vậy, có lẽ đã đói rồi đúng không? Đi xuống đây dùng bữa với chúng ta một chút.”
“Cảm tạ Tân Cách Lâm!”, Dương Thiên nói cảm ơn.
Hắn trong lòng đã quyết định, đợi sau này thực lực được hồi phục, nhất định sẽ báo đáp Tân Cách Lâm, dù sao hắn cũng là do Tân Cách Lâm cứu về.
Có điều, thực lực của Dương Thiên bây giờ còn yếu ớt, không nên bộc lộ bất cứ thứ gì.
“Không sao.”, Tân Cách Lâm khua khua tay, cười nói: “Ngươi bây giờ có thể đi lại được không?”
“Có thể.”, Dương Thiên gật đầu, hắn từ trên giường dần dần ngồi dậy, mặc dù rất đau, nhưng cái đau này hắn vẫn có thể cố gắng chịu đựng được.
Tân Cách Lâm vừa bước ra khỏi phòng, Dương Thiên thông qua cánh cửa cuối cùng cũng đã nhìn được chút khung cảnh bên ngoài.
Nơi này giống như một khu vực hoang vu hẻo lánh, khắp nơi đều là nham thạch, hơn nữa đa phần đều là hình thái bất quy tắc, ở phía xa, mơ hồ thấy được một khu rừng rộng lớn, cây ở đó chọc thẳng lên trời, mỗi cây đều vô cùng cao lớn.
Có điều ngoại trừ những thứ này ra, Dương Thiên không thể nhìn được bất cứ thứ gì nữa.
Dương Thiên thu ánh mắt lại, nhìn xung quanh.
Chỗ hắn đang ở bây giờ là một ngôi nhà bằng đá được kiến tạo từ nham thạch, trong căn nhà được bày rất nhiều đồ vật, mà ở vị trí trung tâm, có một chiếc bàn đá. Trên bàn đá bày chút thức ăn, một món thịt đỏ từ hung thú, một loại rau màu xanh không rõ tên, còn có một ít linh quả, với một chút thức ăn dạng gạo.
Những thức ăn này tuy giống gạo, nhưng lại to hơn gạo thường gần năm lần, hơn nữa còn có màu vàng.
Trên chiếc bàn đá, thịt hung thú màu đỏ đang phát ra chút dao động linh lực, còn những món khác thì cực kỳ bình thường.
Trên bàn đá lúc này, hai anh em Tân Tuyệt và Tân Vũ đang ngồi ngoan ngoãn, cô bé Tân Vũ nhìn thức ăn còn lặng lẽ nuốt nước miếng.
“Dương Thiên, thức ăn hơi đơn giản, ngươi dùng tạm một chút.”, Tân Cách Lâm nói.
Khi ông ta phát hiện ra Dương Thiên, biết được quần áo trên người hắn tuy cũ nát nhưng chất lượng lại rất tốt, rất có khả năng đến từ những thế lực trong thành trì.
“Có cái ăn là tốt rồi, cảm tạ Tân Cách Lâm ngươi đã chiêu đãi, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp.”, Dương Thiên trịnh trọng nói, hắn đi tới một vị trí ở bàn đá rồi ngồi xuống.
“Vâng thưa cha!”, hai anh em ngoan ngoãn gật đầu, chúng nhanh chóng ăn hết thức ăn dạng gạo trong bát, thêm chút rau xanh, cộng thêm ít linh quả, rồi không ăn thêm gì khác nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất