"Con nhớ rồi, cha!” Tân Tuyệt và Tân Vũ đều dùng sức gật gật đầu.
Trên giường đá bên trong phòng, Dương Thiên yên lặng ngồi xếp bằng.
"Nghĩ mình là cường giả có thế lực trong thành trì sao? Xem ra thực lực thành trì bên trong bí cảnh này có thể cực kỳ mạnh!” Dương Thiên thầm nói trong lòng.
Với thực lực của hắn, tản ra một tia linh hồn liền dễ dàng nghe được lời nói của Tân Cách Lâm.
Tân Cách Lâm cứu hắn, đương nhiên không phải hoàn toàn bởi vì lòng tốt, có ai sẽ trực tiếp cứu một cường giả không rõ lai lịch chứ?
Có điều, Tân Cách Lâm có mục đích, Dương Thiên cũng lợi dụng nơi này lẳng lặng khôi phục.
Linh hồn của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, về phần thân thể, thật ra vẫn ở vào tình trạng rất mạnh, dù sao cường độ thân thể không thể nào thụt lùi, nhưng mà hơi thúc giục một chút, cả người liền đau đớn, quy tắc của nơi này không biết đã tàn phá thân thể của hắn tới tình trạng gì rồi, giống như mỗi một tế bào đều bị phá hủy, toàn bộ thân thể gần như không thể vận dụng sức mạnh.
"Nếu ký tự căn nguyên hấp dẫn mình tiến vào trong đó, thì quy tắc lại hoàn toàn tàn phá thân xác của mình, đây là vị nào đó có được Bí quyết luyện thể cố ý làm, hay là ông ta cũng không dự liệu được biến hóa quy tắc của nơi này?” Trong lòng Dương Thiên tràn đầy nghi hoặc.
Nếu hấp dẫn hắn tiến vào, chắc chắn trong đó có một chút trợ giúp đối với việc tu luyện Bí quyết luyện thể của hắn.
Sau một lúc lâu, Dương Thiên thu lại suy nghĩ trong lòng.
"Hiện tại không nghĩ nhiều nữa, an tâm khôi phục vết thương của mình thôi! Hiện tại thực lực của mình ngay cả Tân Cách Lâm cũng không bằng."
Dương Thiên ngồi xếp bằng, vung tay phải, trong tay liền xuất hiện một gốc cây dược thảo, vẫn là gốc cây kia, lúc trước Dương Thiên đã hấp thu một phần mười dược hiệu của nó.
. . . . . .
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã qua bảy ngày.
Trên giường đá, Dương Thiên yên lặng ngồi xếp bằng, trong tay của hắn có một gốc cây dược thảo màu tím, một ít điểm sáng màu tím tràn ra, sau đó dung nhập vào bên trong cơ thể hắn.
Dưới những điểm sáng màu tím này, linh hồn bị tổn thương của hắn dần dần được chữa trị.
Ước chừng qua khoảng mười phút, dược thảo màu tím này hoàn toàn mất đi sự rực rỡ, trở nên khô vàng, hoàn toàn giống như là một gốc cây khô.
"Cuối cùng cũng khôi phục một ít.” Ánh mắt Dương Thiên lộ ra một tia vui mừng.
Ông. . .
Một luồng linh hồn phát ra, bao phủ khu vực xung quanh, sau đó liền nhanh chóng thu lại.
"Hiện tại linh hồn của mình hẳn là có thể địch lại cường giả cấp Tinh Vực!” Dương Thiên cảm thụ linh hồn của mình.
Lúc này linh hồn của hắn chỉ có thể xem như khôi phục một ít, phạm vi nhỏ này chính là thế giới ảo cảnh, đương nhiên, thế giới ảo cảnh này cách thức thứ nhất khoảng cách rất lớn, có điều đối phó cường giả cấp Tinh Vực thì dễ như trở bàn tay, có thể nháy mắt khiến cho bọn họ lâm vào ngủ say.
Ngoại trừ linh hồn, thân thể Dương Thiên vẫn chưa khôi phục, hiện tại hắn không thể hấp thu căn nguyên pháp tắc, muốn khôi phục lại nhất định là vô cùng chậm, cho nên trước tiên cần tập trung khôi phục linh hồn của mình. Linh hồn mạnh, thực lực của hắn cũng càng mạnh.
Dương Thiên phải mau chóng khiến cho mình có được năng lực bảo mệnh, sau khi khôi phục thực lực, hắn mới có thể thăm dò thế giới bí cảnh nơi này.
"Hả?” Trong lòng Dương Thiên vừa động, ngừng động tác của mình lại.
"A thúc Dương Thiên, ăn cơm.” Ngoài cửa, một cô bé với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực chạy vào gọi lớn.
"Ừ.” Dương Thiên đi xuống giường đá, cười nói.
Trải qua vài ngày ở chung, Tân Tuyệt vẫn còn một chút cảnh giác với Dương Thiên, nhưng Tân Vũ lại không có tâm cơ gì, tâm tính đơn thuần, xem Dương Thiên như một thành viên trong nhà, mỗi lần ăn cơm đều chạy tới gọi hắn.
Đi ra nhà đá, ngồi ở trước bàn đá, Tân Cách Lâm nhìn Dương Thiên, cười nói: "Dương Thiên, mấy ngày nay ngươi khôi phục rất nhiều nha, so với lúc trước có vẻ tốt hơn nhiều."
"Không có nơi yên tĩnh này để tu dưỡng, ta cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy.” Dương Thiên cảm tạ nói.
"Ha ha, Dương Thiên, ngươi cứ an tâm ở đây chữa thương là được.” Tân Cách Lâm cười nói.
Trải qua ở chung mấy ngày nay, Dương Thiên cũng biết được tính cách của Tân Cách Lâm, tuy rằng Tân Cách Lâm đối với hắn có một ít mục đích, mong con trai con gái có thể nhận được cơ duyên từ trên người hắn, có điều thái độ làm người cũng không tồi, không có lòng hại người gì.
Trước bàn đá, mấy người cùng nhau ăn.
Thịt của một loại mãnh thú, một đĩa rau cải, một ít linh quả, còn có bắp vàng, vô cùng đơn giản.
Có điều, ngoại trừ trong thịt mãnh thú này có một chút linh lực, những thứ khác không chứa linh lực gì.
"Chờ một chút, còn có một món.” Tân Cách Lâm cười nói.
Ông ta trực tiếp rời đi, không đến vài giây lại quay lại. Tân Cách Lâm mang sang một bát canh đặc có màu trắng, phía trên còn đang tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn.
"Oa! Đây là canh trứng thú Huyền Giáp?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Vũ lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Uống nhanh đi, ngày hôm qua may mắn gặp được sào huyệt của thú Huyền Giáp, lấy được một quả trứng thú Huyền Giáp.” Tân Cách Lâm cười nói.
Đối với cô bé mà nói, được ăn món ngon chính là hạnh phúc lớn nhất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất