Đám Kiếm Vương này chỉ phát triển mỗi cơ bắp thôi à, lão tử nói cái gì, bọn họ đều tin?  

             Nhìn chằm chằm ba vị Kiếm Vương bất ngờ run rẩy trên không trung, khóe môi Trác Uyên nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, trong lòng lại oán thầm.  

             “Trác huynh, không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, có thể đánh bại cả cao thủ Kiếm Vương!”  

             Lúc này,  u Dương Trường Thanh ung dung nghiêng đầu, nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy sùng kính, nhẹ nhàng khen ngợi: “Nhìn cảnh Trác huynh đối phó Bách Lí Cảnh Thiên lúc trước, không hề dùng tới nửa thành công lực, có ngươi ở bên cạnh, chúng ta yên tâm hơn rất nhiều. Chẳng qua Trác huynh, tất cả mọi người đều là người đồng lứa, ngươi tu luyện thế nào đây, nhanh như vậy đã vượt qua cao thủ Kiếm Vương? Chắc hẳn tài nguyên tu luyện của chúng ta không ít hơn ngươi, tại sao ngươi lại biến thái như vậy?”  

             Lông mày Trác Uyên không nhịn được run rẩy, liếc mắt nhìn quý công tử này, khóe miệng khẽ co giật, lẩm bẩm: “ u Dương huynh, ngươi cảm thấy hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là chữ gì?”  

             “Cái này thì ta biết, cha ta đã từng nói qua, là chữ nghĩa!”  

             “Sai, là lừa gạt!”  

             Trác Uyên bất đắc dĩ liếc hắn ta, hạ giọng rống giận: “Ngươi không biết chuyện gì xảy ra với Lãnh Vũ Kiếm Vương à, hiện tại lão tử đang lừa gạt bọn họ, ngươi còn tưởng là thật? Hơn nữa... Bình thường khi ngươi tu luyện, có phải cũng lấy đám Kiếm Vương này mục tiêu, chỉ luyện cơ bắp thôi đúng không?”  

             Phụt!  

             Một Dung Tuyết không nhịn được che miệng cười khẽ một tiếng, thấy Trác Uyên và  u Dương Trường Thành đều nhìn về phía mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì sắc mặt ngay lập tức nghiêm túc, trở nên lạnh lùng. Mấy người còn lại cũng không khỏi lắc đầu, bất giác mỉm cười.  

             u Dương Trường Thanh gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả: “Hóa ra là thế, Trác huynh đang lừa bọn họ, chẳng qua liệu bọn họ có tin hay không?”  

             “Có thể tin hay không tùy vào việc ngươi che giấu chắc chắn như thế nào. Hiện tại điều nghi ngờ lớn nhất của bọn họ chính là Lãnh Vũ Kiếm Vương bất ngờ biến mất. Chỉ cần chuyện này không bị bại lộ, chúng ta có thể giằng co một trận với bọn họ!” Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, bình tĩnh lên tiếng.  

             “Vậy sau đó thì sao?”  u Dương Trường Thanh lại hỏi tiếp: “Chúng ta không thể cứ tiêu hao với bọn họ mãi, cuối cùng giấy vẫn không thể gói được lửa!”  

             “Không sai, vì vậy đây chỉ là kế sách tạm thời, mục đích để kéo dài thời gian mà thôi. Đợi trợ thủ đến, tất cả sẽ được giải quyết!”  

             “Trợ thủ, ai?”  

             “Lát nữa ngươi sẽ biết, chẳng qua nếu nàng không chạy đến thì ta phải lên. Tuy rằng không phải không thể, chỉ là...” Lông mày run lên, Trác Uyên hơi do dự, không nói tiếp.  

             Thấy vậy,  u Dương Trường Thanh rất khó hiểu, thế nhưng hắn ta nào biết mục đích lần này của Trác Uyên rất rõ ràng. Hắn đến Bắc Hải chỉ để tìm kiếm ngao biển mà thôi, về phần đại chiến giữa Trung Châu và Tứ Châu, hắn không muốn bị cuốn vào trong.  

             Hai thế lực lớn tranh chấp, ngư ông đắc lợi, nếu như hắn ra tay, chắc chắn có thể phá vỡ thế cân bằng, lập tức thu lời rồi rút lui.  

             Hay nói cách khác, bản thân hắn có thực lực có thể khiến cho Kiếm Tôn bất bại xong đời chỉ trong phút chốc, nhưng hắn lại không làm như thế. Bởi vì nếu hắn làm, Trung Chây sẽ lập tức suy sụp, Tứ Châu tiến quân, chia cắt Trung Châu dưới tình huống không hề hao tổn chiến lực. Kết quả, Tứ Châu chiếm được lợi lớn, hắn lại không lấy được thứ gì.  

             Chỉ có khi thế lực hai phe đánh nhau đến ngươi chết ta sống, thế lực của hắn mới có thể kiếm lời trong trận chiến. Vì vậy khi Trung Châu và Tứ Châu nghĩ đến thắng lợi và thôn tính, Trác Uyên lại nghĩ đến khống chế cân bằng.  

             Giống như việc dẫn dắt Lạc gia lúc trước, đối mặt với thế lực hùng mạnh rắc rối, hắn không thể phá vỡ thế cân bằng ngay từ đầu mà cần phải lợi dụng nó để vùng lên, thống nhất thiên hạ, đây mới là khó khăn lớn nhất mà hắn đang suy xét.  

             Nhưng tất cả những điều này, người Tứ Châu và Trung Châu đều không biết.  

             Bọn họ nào có nghĩ đến, hai bên xem nhau như đối thủ nhưng cả hai lại cùng chung một kẻ thù, chính là người khuyến khích bọn họ cấu xé lẫn nhau, bản thân lại bình chân như vại, không muốn xuất ra một phần lực lượng, thậm chí không muốn tiêu diệt thay Tứ Châu, Kiếm Vương Trác Uyên!  

             Nếu như cao tầng Tứ Châu biết rõ chuyện này, chắc chắn sẽ hối hận muốn chết, thế nào là bảo hổ lột da, mẹ nó chính là như vậy đấy!  

             Trên đầu không ngừng chảy xuống từng tia mồ hôi lạnh, ba vị Kiếm Vương trên không trung bị một màn ba hoa chích chòe của Trác Uyên dọa sửng sốt, trong chốc lát không biết nên làm thế nào mới tốt.  

             Tên nam tử cao gầy nhìn sang trung niên mặt trắng không râu: “Ngự Vân đại ca, nếu tiểu tử này thật sự đáng Ngự Vũ trọng thường, thực lực tuyệt đối gần bằng với hai ba gã Kiếm Vương rồi, nếu không Ngự Vũ sẽ không có cơ hội rút lui. Nói vậy... Dù chúng ta có liên kết, chưa chắc có thể bắt được tiểu tử này!”  

             “Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là những gì hắn nói đều là sự thật!” Lông mày Bách Lí Ngự Vân run lên, hơi do dự, lẩm bẩm.  

             Nam tử râu quai nón hơi mập bên cạnh nghe xong thì cắt ngang: “Thế nhưng những chuyện của Thái Tử hắn nói vừa nãy hoàn toàn giống với lời của Thái Tử lúc trước. Cái này chứng minh tin tức của Ngự Vũ đã không còn chính xác, sao một tên Dung Hồn Cảnh lại có thể đả thương Thái Tử thành như vậy chứ? Mà tất cả những thứ này đều là ván cờ lừa gạt hắn cố tình bố trí. Chắc Ngự Vũ cũng không ngờ hắn lại che giấu nhiều thực lực như vậy nên mới lật thuyền trong mương, ngoại trừ lý do bị đánh bại, nàng ta có lý do gì để rời đi?”  

             Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, Bách Lí Ngự Vân không nhịn được nói: “Như vậy càng hỏng bét, Thiên Ma Sơn không yếu như vậy, ngược lại rất mạnh, vốn dĩ chúng ta không nên đắc tội, hiện tại đã đắc tội...”  

             “Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết người diệt khẩu!”  

             Duỗi tay vẽ một đường ngang cổ, trong mắt tên cao gầy kia lóe lên tia sáng, nhìn tất cả mọi người phía dưới bằng ánh mắt không có ý tốt: “Không thể giữ lại người nơi này, kể cả tiểu tử Trác Uyên kia, phải giết chết tất cả. Chẳng qua những người khác còn dễ nói, thực lực của tiểu tử này lại không đoán được, chúng ta không biết có thể hay không...”  

             Ánh mắt Bách Lí Ngự Vân hơi híp lại, con ngươi xoay tròn dò xét trái phải xung quanh, lộ ra vẻ gian xảo: “Tiểu tử này khó đối phó nhưng đám vướng víu dưới kia lại dễ. Thường nói quan tâm quá sẽ loạn, tiểu tử này đã đi cùng bọn họ, chắc chắn bên trong có người có giao tình với hắn. Ta sẽ quấn lấy hắn, thử xem hắn sâu cạn như thế nào, đồng thời tách đám người kia ra, các ngươi giết sạch bọn họ cho ta. Một khi hắn phân tâm, chúng ta lập tức đánh hội đồng, khiến hắn không kịp trở tay. Hơn nữa làm như vậy còn có thể tìm ra nhược điểm của hắn, biết rõ hắn chú ý đến những người nào, có thể nhanh chóng bắt giữ để uy hiếp hắn, thế nào?”  

             “Vân ca cao minh!” Hai người kia liếc nhìn nhau, cùng giơ ngón tay cái lên.  

             Ngay sau đó, ba người cùng nhìn xuống mọi người ở phía dưới. Chẳng qua lúc này trong mắt bọn họ không còn vẻ do dự mà tràn ngập sát khí ào ạt, tuôn ra ngoài không thể kiềm chế được, rõ ràng muốn ra tay.  

             Lông mày bất giác run lên, trong lòng Trác Uyên hơi nặng nề, bất đắc dĩ thở dài.  

             Không hổ là Kiếm Vương, ngay lập tức có đối sách, xem ra kế lừa gạt đã hết giờ, bọn họ đã nghĩ ra được cách phá giải, không cần lo lắng băn khoăn nữa.  

             Soạt soạt soạt!  

             Ba bóng đen đạp chân xuống, thoáng hiện, giống như phi ưng bất ngờ lao về phía mọi người ở dưới. Bách Lí Ngự Vân bay thẳng đến trước mặt Trác Uyên, hai người còn lại chia thành hai đường, vượt qua Trác Uyên, rối rít bao vây những người bị trọng thương còn lại.  

             Cứ thế, đừng nói Trác Uyên không phải là cao thủ Kiếm Vương, dù hắn có phải cũng không có cách phân thân. Ngoại trừ tự bảo bệ bản thân ra, hắn hoàn toàn không thể bảo vệ được bất cứ kẻ nào.  

             Mấu chốt là... Với thực lực của hắn, đối mặt với cao thủ Kiếm Vương, hiện tại hắn còn không thể tự bảo vệ được chính mình.  

             Uy áp hùng mạnh cuồn cuộn lao đến trước mặt mọi người chỉ trong chớp mắt khiến bọn họ không khỏi cứng đờ, sắc mặt hoảng sợ.  

             Lông mày Trác Uyên run lên, chậm rãi xoa giới chỉ trong tay, bất đắc dĩ thở dài.  

             Ài, cuối cùng vẫn không tới kịp... Xem ra hắn phải tự ra tay rồi!  

             Ô... ô... n... g!  

             Từng luồng chấn động vô hình tản ra từ giới chỉ kèm theo khí thế hùng mạnh, Trác Uyên chậm rãi đưa tay, trong mắt tràn ngập lạnh lùng.  

             Các ngươi đã muốn chết, vậy...  

             Vù vù vù!  

             Tuy nhiên, đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ nghe thấy ba luồng kiếm khí mãnh liệt xẹt qua, ba vị Kiếm Vương còn chưa đi tới trước mặt mọi người đã nghiêng sang một bên, bay trở về không trung giống như cá chép vẩy đuôi. Ba đạo kiếm khí xẹt qua góc áo của bọn họ, xé rách thành một đường hẹp dài.  

             “Kẻ nào?” Cảm nhận kiếm khí hùng mạnh kia, ba người cùng trợn mắt, nhìn về phía nơi phát ra kiếm khí.  

             Từng tiếng cười khẽ vang lên, ba bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người: “Ha ha ha... Ba vị Kiếm Vương là nhân vật tung hoành năm châu, thành danh mấy nghìn năm, thế mà lại ở đây bắt nạt một đám tiểu bối, không thấy hổ thẹn à?”  

             “Cha!”  

             “Đại ca!”  

             Trước mắt bất giác sáng ngờ,  u Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết cùng nhau kêu lên, trên mặt tràn đầy vui mừng.  

             Không sai, ba người vừa khéo xuất hiện cứu tất cả mọi người ở đây chính là Mộ Dung Liệt,  u Dương Lăng Thiên và Thượng Quan Phi Hùng cầm kiếm.  

             Chẳng qua giờ khắc này, mặc dù trong tay ba người cầm Thần Kiếm uy phong lẫm liệt nhưng sắc mặt lại trắng bệch, khóe miệng còn chảy một tia đỏ thẫm, rõ ràng đã bị trọng thương. Nhưng bọn họ vẫn cắn răng kiên trì như trước, hung ác nhìn chằm chằm ba vị Kiếm Vương đối diện, không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy chiến ý.  

             Thấy vậy, bàn tay vừa nâng lên của Trác Uyên lại chậm rãi thả xuống, thở ra một hơi thật dài.  

             Đã có người bước ra ngăn cản bọn họ, hắn không cần phải ra tay nữa, đúng lúc giảm bớt thủ đoạn tiếp theo, ha ha...  

             “Trác huynh, ngươi đúng là thần cơ diệu toán, quả nhiên có giúp đỡ. Có mấy người cha ta, ba đại Kiếm Vương kia sẽ không thể làm gì chúng ta, ha ha ha...”  u Dương Trường Thanh ôm cổ Trác Uyên, hưng phấn gào lên: “Đúng rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Tìm nơi an toàn, xen cha ta đánh ba đại Kiếm Vương kia hay là đứng bên cạnh trợ uy, động viên mấy người cha ta? Trác huynh, ngươi giỏi bày mưu nghĩ kế, ngươi cảm thấy lựa chọn nào đáng tin hơn?”  

             Trác Uyên hơi trầm ngầm, liếc hắn ta, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tuy rằng giúp đỡ trong lời nói của ta không phải là mấy người lệnh tôn, chẳng qua nếu bọn đến kịp thời cũng là một lựa chọn tốt. Vì vậy chúng ta phải... Chạy đi!”  

             Trác Uyên hét lớn một tiếng, xoay người, kêu gọi tất cả mọi người rồi lo lắng chạy về phía Truyền Tống Trận, để lại đám người  u Dương Trường Thanh sững sờ, trợn tròn mắt.  

             Qua một lúc lâu sau, bọn họ mới lấy lại phản ứng, vội vàng đuổi theo, khó hiểu hỏi: “Trác huynh, chuyện gì xảy ra, tại sao phải chạy?”  

             “Trò hề bị bại lộ rồi, vừa nãy suýt chút nữa đã bị diệt toàn quân, vất vả lắm hiện tại mới có người đi ra gánh vác trách nhiệm, ngươi không chạy còn tính đợi ở đây chịu chết à, đồ ngốc!” Trác Uyên vừa lôi kéo đám Võ Thanh Thu dốc sức liều mạng chạy như điên vừa nhìn sang công tử ca  u Dương Trường Thanh, mắng chửi hung ác.  

             Trong mắt  u Dương Trường Thanh tràn đầy mê hoặc, khó hiểu: “Không phải cha ta đã đến rồi à, sao lại còn...”  

             Rầm rầm rầm!  

             Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy ba tiếng nổ ầm ầm phát ra, ba bóng dáng bay qua trước người bọn họ, rầm một tiếng ngã xuống đất, máu tươi nhuộm phần lớn mặt đất thành màu đỏ.  

eyJpdiI6IkpQbDV2aEFFTVpuTDRhNWF6T2pxREE9PSIsInZhbHVlIjoiODJUaHYza0pDNXF5a3lIU0JwN2FTYjZJWWptelVJZXZ4NWJKcnM5ZlN1UldEMmFEZFNiVjFGWktlR1U4UDByUUNMckZXUkJ3TkpTR3RWc3J2QkVnXC9sTmhmVVkyR3JmaXo2NjRcL1RocHVDMnBhc3kxcVlFdVdTeVwvc1VZeXpnVms0WmZsY1wvQTBHNnpuTFgwb0M5TUZhRnVlc1AzbUMyVTVpRk55YWFNWmtMMFdhM0lINVNoS21qV2lVd1Y5N2JtRUY1UzZLMmFOVDZvd3FETTNNbThnNXBDUzdEYlhjQXJOemt2ajBxS0NPMnZLaVE1SEp6VXZlSllibU80aE9jUHhrTEllaFloeVJEd3lIeFpVZEVoZXNobVc2QkxpS0NiXC9oSmEya0FuSFZqQVpodDQ0aUduK2lnZDBHMkFPU3lsK3ZEYW1sWGZReSsrTVhickVZWWdsbGM4WE9hWFBoeTZSWG1SdkxWQU9WY3FSbWlNN1lwTHo0MkZ2djhvXC9TQWRrSlJqSTBmNjU1RUN4T0tMQVNhXC9cL1MwQ1VGdEsrOFduVm93cDIrUUhzM3hlU05PdmVkZWs0MlJCRk9OTlJhTkdrQThXb2FlTGdmTWJPN3FlMzJFV1dhcHdLeVBkWTEwVzR6UXlcL2xBTnJOOUZhTVhMVDNOblpXZEk2cmU5Nk1KYnBCRmJxME1ON2VrM1Y5YnAwTW9WWW51RDd0ZHhjekl3eHVPdzR2NmJLczRFMTFZVTdMY0lcL2hRbUo1bm1FWkVYcUh0ejlDenpQVmpIUHlFRnp3SDZBd3c9PSIsIm1hYyI6ImUwYmMyMDNlYjM5MDYxMGI4MDU3YWQzZTI0MmVjNWZkYjlkNTUyMzcyNzI0YjlmOWJhYmU4Mjg1ZWU4MjI0N2MifQ==
eyJpdiI6IjgzajF1T3E0WStxV3NicEtDNDh4anc9PSIsInZhbHVlIjoiZDFJV01BRVpiYkxodDlXekRmZlZcL1N0SHJDY1BLQU1RZHBuQ3krZWNpcytWKzQ4bjRkamptRTNwK0xQVmxcL2toTWdQck9mMHNQUUwwTzV4K05Ia2xnT3d5azFyNTNKeXdVeVVcL1hmR3A1V2RIMW9BdUJlWWJzUW5zTDNhMjVqdElxOXpWZDJXUm8xQUw2Q1dUbGgzY1dCMkdDeXhlT05rXC8zZ2ZTYVB6MGZwQmdHemh3c3BvQWFvT24rMlQ1VTVpb2xIS25EMmJ4SjlYdmZzSHQzN1Q2UGI0UlFjbkNhS1JMdWg4ZVJ0T3B3WG1EOGJmTitVNWZ2S1dycTZtRmlwaEpIS2hyOTlUYkVJUVZTaTRBUHFKR0dvQU90bklTU0RDSWQ2K3IrYmpudnhjelkrcDZoS1dqckJJRGlvdXNrTDcrcEM5NEcrZERFV1wvUnB1NjZ5SkJpWEN3blRjc0RuZGxwRzlMekZJbm4rNmdsQUlxSFVGR1Eremo4djRSUW5kSFBoRU1lSnVyc3hxNmxNYm9EZTBVbW9DN1wvUk5vSWlGVHMrT3lhSzZmMXZLRFNRYU13MnVwYkJVdCtVOFNPSGpYbUtyb3ZvOTA3M0V3aGVWaW9kSVFDeWc9PSIsIm1hYyI6ImFiNTI0OTQwMzNmNTc5ZTQ2MzA4OWI2M2VhNzk4NzJlYzJjZjE3OWVmOTM3Y2EwODJlMzk4NTdkMzdjMTgwZTcifQ==

             Phụ thân cầm Thần Kiếm trong tay, sao chỉ mới một chiêu đã thất bại rồi...

Ads
';
Advertisement