Phụt phụt phụt...
Dòng máu đỏ thẫm phun ra như suối, toát lên màu sắc lộng lẫy. Sắc mặt ba người u Dương Lăng Thiên càng trắng bệch, thậm chí hơi thở còn lúc có lúc không, lúc liền lúc đứt, dáng vẻ như sắp tắt thở.
Đám người u Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết nhìn tất cả, hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác khó thể tin vào mắt mình. Bọn họ chưa bao giờ thấy phụ thân và huynh trưởng của mình trọng thương đến trình độ này.
Thế nhưng... Làm sao có thể?
Đối phương chỉ là ba gã Kiếm Vương, thực lực gần bằng nhau, không thể có chênh lệch lớn như vậy được. Hơn nữa trong tay bọn họ đều cầm Thần Kiếm, dù lấy một địch ba nhưng vẫn cầm chắc chiến thắng, sao có thể bị đối phương đánh bại trong một chiêu thế này?
Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong mắt mọi người đầy mê man, đầu đầy nghi ngờ, chỉ có Trác Uyên giống như đa dự đoán được cái gì, bất đắc dĩ xoa trán, thở dài: “Ài, vốn tưởng bọn họ còn có thể kiên trì trong chốc lát, không ngờ lại ngừng nhanh như vậy, xem ra bị thương không nhẹ!”
“Bị thương không nhẹ?”
Mộ Dung Tuyết không khỏi hoảng hốt, lập tức nhìn sang Trác Uyên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói... Mấy người đại ca của ta đã bị trọng thương từ lâu?”
Trác Uyên khẽ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên lên tiếng: “Vừa nãy lúc bọn họ xuất hiện, tuy rằng một kiếm kia tràn đầy khí thế nhưng không đủ lực lượng dự trữ. Chắc hẳn bọn họ dùng chút sức lực cuối cùng để dọa ba đại Kiếm Vương kia, không khác ta làm lúc trước mấy. Chẳng qua...”
“Chẳng qua cái gì?” Mọi người cùng hỏi.
Trác Uyên nhếch miệng cười, từ chối cho ý kiến lắc đầu: “Chẳng qua bọn họ không hành động tốt như ta, mặc dù lúc xuất hiện đã giả vờ bình tĩnh nhưng vầng trán ướt đẫm mồ hôi đã lộ rõ ý đèn đã cạn dầu. Tuy bọn họ là cao thủ mạnh nhất các châu, cầm Thần Kiếm trả đòn nhưng đến lúc hết công lực vẫn vô dụng. Vốn dĩ ta chỉ muốn bọn họ ngăn cản một trận, kéo dài ít thời gian, không nghĩ tới lại không đỡ được một chiêu. Xem ra bọn họ thật sự bị trọng thương không nhẹ, thậm chí không còn sức lực để liều mạng!”
Con người mọi người bất giác run rẩy, nghe những lời này xong mới cảm thấy hoảng sợ. Ba vị cao thủ mạnh nhất vừa tới cầm Thần Kiếm đánh trả khiến bọn họ nuôi hy vọng chạy thoát, thế nhưng niềm hy vọng này lại tan biến chỉ trong chốc lát.
Ba vị cao thủ này đã là Bồ Tát sống, còn không bảo vệ được bản thân, hiện thân cũng chỉ để đe dọa mà thôi, đáng tiếc cái chức năng cuối cùng này cũng bị đối phương vạch trần.
Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ, đối mặt với sự bao vây của ba vị Kiếm Vương, chẳng phải không chết cũng què à?
Sắc mặt tất cả mọi người lại trở nên nặng nề, liếc nhìn nhau, trên mặt đều toát lên ý tứ chết chóc. u Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết không suy tính nhiều, vội vàng đi tới bên cạnh u Dương Lăng Thiên và Mộ Dung Liệt đỡ bọn họ đứng dậy
Chỉ có Thượng Quan Phi Hùng một thân một mình, bên cạnh lại không có người thân, đột nhiên bị quên lãng, không ai để ý đến lão ta.
“Ta nói này... Có ai đến chăm sóc lão phu một chút được không, nói thế nào thì lão phu cũng đến đây liều mạng vì đám nhóc con các ngươi đấy!” Khóe miệng Thượng Quan Phi Hùng bất giác co giật, nhìn sang hai lão già bên cạnh đã được người thân giúp đỡ, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi thê lương, không nhịn được mở miệng hỏi.
Bộp!
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ phát ra, một bàn tay dày rộng vịn đầu vai lão ta, chậm rãi nâng dậy, tiếng cười khẽ quen thuộc bất ngờ truyền vào trong tai lão ta: “Ha ha ha... Thượng Quan gia chủ, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, chưa chắc giải ấn Trùng Thiên Kiếm là chuyện tốt với ngươi. Tay ngươi cầm Trùng Thiên Kiếm, đánh với yêu quái bất bại kia còn không đánh lại người ta, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy. Còn không bằng ngươi không có Trùng Thiên Kiếm, đi tiền tuyến dẫn binh đi. Hiện tại ngươi đã biết thế nào là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của họa rồi chứ!”
Thân thể Thượng Quan Phi Hùng bất giác run lên, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, không phải ai khác ngoài Trác Uyên. Lão ta cười khổ một tiếng, không khỏi cảm thấy hơi ấm áp: “Ài, Trác tiên sinh nhìn xa trông rộng đoán không sai. Lão phu cũng biết với thực lực của lão phu, dù không cầm Trùng Thiên Kiêm cũng không phải là đối thủ của lão quái vật kia. Chẳng qua đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên, nếu có thể ra sức vì Tứ Châu, dù lão phu có liều cái mạng già này cũng phải đồng quy vu tận với lão ta!”
“Thôi đi, nếu lão già kia dễ dàng bị người khác kéo chết như thế thì các ngươi còn sợ lão ta đến như vậy à?” Trác Uyên bĩu môi xem thường, khóe miệng xẹt qua nụ cười khinh bỉ.
Thượng Quan Phi Hùng bật cười gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Lão phu cũng chỉ bày tỏ thái độ mà thôi, nếu thật sự có thể làm được thì xem như vinh quang của lão phu.”
Nói xong, Thượng Quan Phi Hùng lại nhìn chằm chằm Trác Uyên, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, bình tĩnh nói: “Trác tiên sinh, từ Trung Châu đến Bắc Châu, mỗi lần lão phu gặp nạn, người đỡ một tay đều là ngươi, giao tình này không cạn. Sau trận chiến này, nếu Thượng Quan gia không có việc gì, ngày sau tiên sinh có nhu cầu gì cứ nói một tiếng. Dựa vào tình nghĩa bằng hữu kề vai chiến đấu của chúng ta, Thượng Quan gia ta có thể làm được tuyệt đối không từ chối!”
“Ừm... Cái này cứ chờ sau khi Thượng Quan gia không có việc gì rồi nói sau, dù sao ta đã nhớ kỹ những lời này của ngươi rồi, đến lúc đó đừng đổi ý đấy, ha ha ha...”
“Sẽ không đổi ý, dù ngươi có muốn khuê nữ của ta, lão phu cũng sẽ không chớp mắt!”
“Ài, dừng lại, ngươi đừng có nhân cơ hội chào hàng, ta là người có gia thất rồi!”
“Vậy thì có sao, đại trượng phu tam thế tứ thiếp... Tuy rằng Yên Nhi khá bài xích chuyện này, có điều dường như nó có thể tiếp nhận ngươi. Nói thật, hiện tại lão phu trọng thương, bên cạnh chỉ có một mình ngươi chăm sóc, thật sự hơi giống hiền tế và nhạc phụ đấy...”
“Ta nói dừng, ngươi nghe không hiểu à? Võ Thanh Thu, giao lão già này cho ngươi chăm sóc đấy!” Thấy Thượng Quan Phi Hùng có ý lựa gió bẻ măng, muốn kết thân với mình, Trác Uyên hét lớn một khiến khiến ý đồ của lão ta không thực hiện được, đẩy lão gia hỏa cứ lải nhải từ nãy tới giờ vào lòng Võ Thanh Thu.
Võ Thanh Thu là người hiểu biết, chăm sóc lão tiền bối, việc nghĩa không thể chểnh mảng, đành phải tiếp nhận.
Mặt khác, nghe cuộc nói chuyện của Trác Uyên và Thượng Quan Phi Hùng xong, Mộ Dung Tuyết và u Dương Trường Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn sang phụ thân và huynh trưởng của mình, ngạc nhiên hỏi: “Hai người trọng thương thành thế này đều do đánh nhau với Bất Bại Kiếm Tôn?”
Hai người u Dương Lăng Thiên nhìn nhau, ho khan dữ dội, sau đó buồn bã cúi đầu, nắm chặt trường kiếm trong tay, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng.
“Bất Bại Kiếm Tôn kia lợi hại như thế ư, mọi người cầm ba thanh Kiếm Thần vẫn bị trọng thương thành như thế?”
Con ngươi Mộ Dung Tuyết không khỏi run rẩy dữ dội, hoảng hốt lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy không thể tin vào mắt mình.
Dù sao ngay từ đầu bọn họ đã lập ra sách lược dùng ba thanh Kiếm Thần đối đầu một thanh Kiếm Thần của Bách Lí Ngự Thiên, còn lại những người thì từ từ đối phó sau.
Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này hoàn toàn không thành công. Bởi vì Bách Lí Ngự Thiên chỉ cầm một thanh Kiếm Thần đã đủ áp đảo ba thanh kiếm còn lại.
Mà không thể ngăn cản Bách Lí Ngự Thiên, kế hoạch của bọn họ sẽ không thể thực hiện được.
Có thể nói, nếu không có kỳ sách cuối cùng liều mạng một lần của Trác Uyên, dựa vào sách lược trước đây của bọn họ, giờ khắc này tất cả đều đã bị đánh bại rồi.
Tuy nhiên bây giờ bọn họ vẫn còn một chút hy vọng sống sót, bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ, sách lược kia của Trác Uyên vẫn còn đang có tác dụng. Chỉ cần tất cả chiến lực của hai châu đều tới đây, bọn họ còn có cơ hội thay đổi kết quả cuộc chiến!
“Bất Bại Kiếm Tôn chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại tất cả chúng ta, khụ khụ khụ... Ba người chúng ta có Thần Kiếm hộ thân, miễn cưỡng chạy trốn khỏi nơi đó, không biết những còn lại còn sống hay đã chết!”
Lông mày u Dương Lăng Thiên không ngừng run rẩy, vẻ mặt đầy buồn bã, thở dài cay đắng: “Bách Lí Ngự Thiên hùng mạnh đến mức không phải người thường, dù chúng ta hợp sức cũng không phải đối thủ của lão ta, ài!”
Nghe vậy, Mộ Dung Liệt bên cạnh không cam lòng nhắm mắt, cắn chặt hàm răng, không kiềm được lắc đầu, trên mặt đầy cô đơn, thậm chí còn có tuyệt vọng.
“Ha ha ha... Bây giờ các ngươi mới biết lão tổ tông lợi hại thế nào à, không thấy muộn quá rồi hả?”
Đúng lúc này, một tiếng cười lớn rung trời vang lên ầm ầm, sắc mặt mọi người run rẩy, cùng nhìn về hướng đó. Chỉ thấy chẳng phải ai khác, chính là Bách Lí Ngự Vân sai ba Kiếm Vương bao vây bọn họ.
“Thật ra lúc cái ngươi vừa xuất hiện, chúng ta không cần nhìn cũng hiểu rõ trong lòng, các ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà, phô trương thanh thế mà thôi, vốn chẳng có bao nhiêu sức lực. Mấy huynh đệ bọn ta đi theo lão tổ tông nhiều năm như vậy, tới bây giờ vẫn chưa từng thấy ai có thể bình an vô sự dưới một chiêu của lão nhân gia. Các ngươi có thể sống sót đứng ở chỗ này chính là trời cao phù hộ, Thần Kiếm hộ thân đấy. Chứ nếu không, dù các ngươi không chết cũng phải tàn tật, khó thể nhúc nhích. Với cái thân thể bị trọng thương kia, các ngươi còn muốn đấu với ba người chúng ta? Hừ hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
u Dương Lăng Thiên hít một hơi thật sâu, sắc mặt giận dữ, lập tức vung cánh tay lên, cứng rắn tiến về phía trước một bước, giơ Phong Thiên Kiếm chỉ về phía ba người kia, quát lớn: “Trường Thanh, ngươi hộ tống Trác tiên sinh và các tiểu bối rời đi ngay lập tức, nơi đây cứ để cha ngăn cản trong chốc lát. Chỉ cần các ngươi đến chỗ Truyền Tống Trận, nhanh chóng truyền tống đi sẽ an toàn!”
Dứt lời, Mộ Dung Liệt cũng vung tay, thình lình bước ra sánh vai cùng với u Dương Lăng Thiên, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng trong mắt lại tràn đầy chiến ý.
Thượng Quan Phi Hùng ho khan dữ dội một lúc lâu, cũng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, đột nhiên bước ra phía trước hét lớn: “Mặc dù lão hủ không tốt nhưng có thể dùng cái thân thể tàn phế này yểm hộ đám tiểu bối rời đi, giữ lại đời sau của Tứ Châu chúng ta, đời này không uổng phí, ha ha ha...”
“Phụ thân...” Sắc mặt u Dương Trường Thanh đầy cung kính, vội vàng kêu lên.
u Dương Lăng Thiên vung mạnh tay áo, ngắt lời hắn ta, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc: “Trường Thanh, ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi lo lắng cho an nguy của cha. Chẳng qua ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi bình yên vô sự, trong lòng cha đã yên ổn, đi mau!”
“Phụ thân...”
“Đừng nói nhảm, với tốc độ của các ngươi, nhất định có thể tới đó trong vòng một phút, trong khoảng thời gian này, cha vẫn có thể ngăn cản bọn họ thay các ngươi, đi mau!”
“Phụ thân!”
“Đi mau!” u Dương Trường Thanh lại hét lên, ba người u Dương Lăng Thiên cầm Thần Kiếm, đứng thành một hàng, cùng quát lớn, trên mặt tràn đầy ý tứ hy sinh.
Thu hết một màn này vào mắt, u Dương Trường Thanh không khỏi do dự, gãi đầu, cúi đầu buồn bã nói: “Ừm... Phụ thân, thật ra... Ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta không phải như thế. Chúng ta cũng giống mọi người, đã bị trọng thương, không thể nhanh chóng rời đi, muốn tới Truyền Tống Trận bên kia cần ít nhất một khắc. Không biết mọi người... Có thể chống đỡ nhiều hơn một chút không?”
Đây là... Đang lừa cha mi à...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất