Vù... ù... ù!
Lắc mình một cái, khuôn mặt lạnh lẽo của Bất Bại Kiếm Tôn xuất hiện trước mắt ba người chỉ trong nháy mắt, ánh mắt không có một tia tình cảm, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng nói: “Vừa nãy đã xảy chuyện gì, bẩm báo đúng sự thật!”
“Khởi bẩm lão tổ tông, vừa nãy chúng ta ngăn cản đám người Trác Uyên và u Dương Lăng Thiên, trên tay bọn họ còn có ba thanh Kiếm Thần!” Ba người nhìn nhau, căng thẳng, thành thật cúi đầu trả lời.
Trước mắt bất giác sáng ngời, râu ria Bách Lí Ngự Thiên khẽ run, đột nhiên nhếch miệng cười: “Lão phu muốn đầu người và ba thanh Kiếm Thần kia, không phải là chuyện rất tốt à? Đối phương và kiếm đâu?”
“Chạy... Chạy...”
Da mặt ba người kia hơi run rẩy, cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng dáng cao lớn của Bách Lí Ngự Thiên, cả người run lên cầm cập, nơm nớp lo sợ bẩm báo.
Con ngươi Bách Lí Ngự Thiên run lên dữ dội, sắc mặt lập tức trở nên u ám, rống to: “Chạy? Chuyện gì xảy ra, tại sao lại để bọn họ chạy?”
“Vâng... Là vì...”
“Nếu đã chạy thì các ngươi còn đứng ngơ ra ở đây làm cái gì, còn không mau đuổi theo?” Ba người sợ hãi ấp a ấp úng, nói không ra lời, Bách Lí Ngự Thiên rít lên một tiếng, giận dữ lên tiếng.
Da mặt ba người kia không ngừng run rẩy, nhìn nhau, vẻ mặt đầy đau khổ. Bách Lí Ngự Vân khẽ cắn môi, kiên trì chỉ về phía Tước Nhi lạy thưa: “Lão tổ tông thứ tội, tài nghệ ba người thuộc hạ không bằng người, bị tiểu cô nương này ngăn cản, khó thể đuổi theo nửa bước. Tình thế thật sự rất bất đắc dĩ, xin lão tổ tông khoan dung!”
“Một tiểu cô nương?”
Bách Lí Ngự Thiên không khỏi híp mắt, sắc mặt lạnh như băng, chậm rãi nhìn về phía Tước Nhi, khinh thường hừ một tiếng: “Đây là tiểu cô nương ngăn cản các ngươi đó à?”
“Đúng vậy, lão tổ tông, nàng chính là nha đầu vẫn luôn đi theo Trác Uyên, ngươi đừng nhìn dung mạo nàng khéo léo đẹp đẽ, bị dáng vẻ vô hại của nàng lừa gạt, thật ra...”
Rầm!
Bách Lí Ngự Vân vội vàng giải thích, thế nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, một luồng khí thế hùng mạnh dữ dội đã đánh về phía ba người. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn phát ra, ba người kia lập tức bay thẳng ra ngoài, lại phun ra ba ngụm máu đỏ tươi. Sắc mặt bọn họ cũng trắng bệch đi chỉ trong nháy mắt, thậm chí trên mặt không còn một tia máu.
Bách Lí Ngự Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt đầy tức giận, thậm chí còn mang theo sát ý nhè nhẹ: “Đừng kiếm cớ với lão phu, thế mà lại bị một tiểu cô nương ngăn cản, hừ, phế vật!”
“Vâng!”
Ba người kia không dám đáp lời, khom người lạy.
Bách Lí Ngự Thiên không thèm nhìn bọn họ nữa, quay người nhìn về phía Tước Nhi ở đối diện, khẽ nhúc nhích râu ria, cười khẩy: “Ha ha ha... Xem ra Thiên Ma Sơn cũng không phải loại phô trương thanh thế như lão phu tưởng, hóa ra vẫn có chút bản lĩnh à. Tuy rằng ba tên tiểu tử kia chỉ là phế vật, chẳng qua có thể cản bọn họ lại, tiểu cô nương... Ngươi đúng là không đơn giản!”
“Hừ, biết rõ là tốt!”
Tước Nhi bất giác khinh thường hừ một tiếng, đắc ý ngước mặt, bướng bỉnh nói: “Vừa nãy ba tên kia không biết điều, bản tiểu thư đã ra tay dạy dỗ. Lão gia hỏa, nếu ngươi biết nhận thức tốt xấu thì mau chóng dẫn bọn họ cút đi cho ta. Cha ta đã nói, không cho phép ngươi bước qua vạch này, nếu không...”
“Nếu không thì thế nào?” Lông mày Bách Lí Ngự Thiên run lên, cười khẽ.
Khóe miệng nhếch lên một độ cong quái dị, trong mắt Tước Nhi bỗng hiện lên sát ý nồng đậm: “Nếu không... Bản tiểu thư sẽ tự tay hỏa táng bộ xương già của ngươi!”
“Giọng điệu thật lớn!”
Bách Lí Ngự Thiên bất giác bật cười, từ chối cho ý kiến lắc đầu, sau đó ánh mắt trở nên xác định, nở một nụ cười trào phúng. Bước chân vững chắc của lão ta chậm rãi bước từng bước một về phía hỏa diễm màu vàng kia giống như đang đi dạo trên bãi cỏ, ung dung lịch sự.
“Tiểu cô nương, từ khi lão phu xuất đạo tới nay, ngươi chính là kẻ thứ nhất dám nói như vậy với ta đấy! Thế thì để lão phu nhìn xem, cuối cùng ngươi có tư cách thốt ra lời ngông cuồng như vậy không, ha ha ha...”
Bách Lí Ngự Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, toát lên vẻ tự do phóng túng không thể bị trói buộc, thân thể to lớn dần dần tiến lại gần Tước Nhi.
Tước Nhi lạnh lùng trừng lão ta, sắc mặt cũng từ từ nghiêm túc, hào quang trong tay lóe lên, một ngọn lửa màu vàng chợt xuất hiện trong tay nàng. Khí tức hủy diệt điên cuồng không ngừng tỏa ra xung quanh ồ ạt kèm theo hơi nóng chết người.
“Lão gia hỏa, đây chính là ngươi tự tìm. Dù có rơi vào kết cục thịt nát xương tan cũng chẳng thể trách móc kẻ khác. Ai bảo ngươi lại vượt qua đường kẽ không được vượt chứ?”
“Thiên hạ này không có đường nào không thể vượt qua, chỉ có chuyện có đủ thực lực để vượt qua hay không!”
Khinh thường liếc hạt châu trong tay Tước Nhi, cảm nhận được khí tức hùng mạnh kia, trong mắt Bách Lí Ngự Thiên xuất hiện mấy tia ngạc nhiên. Chẳng qua vẻ ngạc nhiên lại nhanh chóng biến thành vui sướng, bước chân cũng tăng nhanh rất nhiều, giống như không thể chờ nổi muốn kiến thức sự mạnh mẽ của Tước Nhi.
“Xem ra vừa rồi thứ khiến cho ba tên phế vật kia ngạc nhiên chính là nó. Ha ha ha... Không tệ, rất không tệ, lão phu có thể cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong đó. Tuy rằng cỗ lực lượng này không hoàn toàn thuộc về tiểu cô nương ngươi nhưng có thể lấy ra được thứ này, xem ra Thiên Ma Sơn không đơn giản. Ài, có thể mở mang kiến thức cao thủ chân chính của Thiên Ma Sơn một chút, đời này lão phu có chết cũng không tiếc!”
“Yên tâm đi, ngươi sẽ nhanh chóng thấy được!”
Trong mắt lóe lên tia sáng, Tước Nhi cười khẽ một tiếng, Long Tức Đan trong tay vù... ù... ù một tiếng, hung ác phóng về phía Bách Lí Ngự Thiên.
Ầm!
Điểm sáng màu vàng xẹt qua giống như sao băng, chớp mắt đã tới, hung ác nện xuống người Bách Lí Ngự Thiên đang thản nhiên dạo bước.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh rung trời phát ra, giống như trận nổ tung lúc trước, toàn bộ không gian tràn ngập hỏa diễm màu vàng, thiêu đốt trong phạm vi ngàn dặm. Biển lửa màu vàng kèm theo lực lượng hủy diệt không thể địch nổi quét sạch nửa Hải Minh Tông, khiến cho tông môn mấy nghìn năm kia bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt.
Mà bóng dáng của Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lí Ngự Thiên cũng bị ngọn lửa màu vàng nuốt chửng, không còn tăm hơi.
Thấy vậy, ba tên Kiếm Vương kia không khỏi hoảng sợ, vội kêu lên: “Lão tổ tông!”
Đáng tiếc không có tiếng đáp lại, giống như vị cao thủ chưa từng thất bại, khó thể ngăn cản này đã bị liệt diễm gặm nhấm, không còn xương thịt.
Lông mày ba tên Kiếm Vương không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tim đập loạn nhịp, tê liệt ngã xuống đất.
Tước Nhi cười hì hì, đắc ý nhíu mày, châm chọc: “Tự làm tự chịu, đáng đời! Đã bảo ngươi không được vi phạm thì đứng có mà phạm. Còn nói muốn đọ sức với cao thủ chân chính của Thiên Ma Sơn, hiện tại đã biết lợi hại chưa, được như ý nguyện rồi đấy. Bản cô nương chính là cao thủ chân chính của Thiên Ma Sơn, ngươi chết dưới tay ta cũng xem như được nhắm mắt, ha ha ha...”
“Ha ha ha... Hễ là cao thủ chân chính, thực lực của bản thân có thể nghịch thiên, mọi việc đều thuận lợi!”
Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời, một tiếng cười nhạo già nua chợt truyền ra từ nơi sâu trong liệt diễm: “Tiểu cô nương, tuy rằng thiên tư của ngươi không tệ, ngày sau sẽ thành tuyệt thế cao thủ. Đáng tiếc bây giờ ngươi chỉ dựa vào ngoại lực, còn cách giới hạn cao thủ xa lắm đấy. Hiện tại lão phu sẽ cho ngươi nhìn một chút, thế nào là cao thủ thật sự!”
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên nhiều tiếng sấm nổ vang, chỉ nghe thấy một tiếng thở mạnh vang lên, một đạo kiếm khí hung ác xẹt qua trời xanh giống như khai thiên tích địa, đột nhiên chém biển lửa thành hai nửa.
Bóng dáng cao lớn của Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lí Ngự Thiên chậm rãi xuất hiện ở khe hở sóng lửa kia, từ từ bước về trước như cũ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tùy tiện.
Mà cùng với mỗi bước chân của lão ta, từng tiếng sấm rền vang.
Ngay sau đó, ầm một tiếng, cả bầu trời kim viêm vỡ vụn, từng đạo sấm sét màu tím đập xuống từ chín tầng trời mây, bao trùm lên kim viêm, toàn bộ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt. Sóng lửa cực nóng vừa nãy đều biến thành biển sấm sét màu tím cuồn cuộn.
Mà Bách Lí Ngự Thiên chính là bá chủ của vùng biển này, chỉ cần lão ta trấn giữ nơi này, kim viêm kia có thể lan ra được ư?
“Lão tổ tông!”
Trước mắt bất giác vui vẻ, ba vị Kiếm Vương cùng hưng phấn kêu lên.
Thân thể Tước Nhi run rẩy dữ dội, khó tin nhìn bóng dáng già nua tiếp tục tiến về phía mình, ngơ ngác: “Sao... Sao có thể? Long Tức Đan của Long Tổ lại không thể ngăn cản được lão ta nửa phần? Rốt cuộc ngươi là người nào?”
“Long Tức Đan... Ha ha ha, là đồ vật ngươi vừa sử dụng à?”
Trong mắt Bách Lí Ngự Thiên hiện lên tia khinh thường, bước chân tiến về phía Tước Nhi càng thêm kiên định: “Đồ vật này không sai, cao thủ Kiếm Vương bình thường đúng là khó đối phó. Ngay cả lão phu tiếp một chiêu này, tay cũng không nhịn được run rẩy. Ha ha ha... Đã bao nhiêu năm rồi, không ai có thể khiến lão phu cảm nhận được loại nhức mỏi này nữa. Lão phu thật sự muốn gặp, kẻ có thể chế tạo ra Long Tức Đan thần thánh này là người phương nào? Chẳng qua dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là ngoại vật mà thôi, sẽ có lúc cạn kiệt, cường giả chân chính lại có sức mạnh vô tận. Lão phu muốn đọ sức với cao thủ chân chính mà không phải một hài tử ném loạn đồ chơi như tiểu cô nương bây giờ. Lão phu lại hỏi ngươi một câu, tiểu cô nương, xin hỏi Ma Thiên Sơn... Có cao thủ như vậy không? Ha ha ha...”
Con ngươi Tước Nhi không khỏi run rẩy, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn từng bước tới gần của Bất Bại Kiếm Tôn kia, không khỏi hơi lùi lại về phía sau, trong tay lóe lên ánh sáng, lại một viên Long Tức Đan.
Thế nhưng lão ta còn chưa nói xong, Tước Nhi đã không hề do dự ném viên Long Tức Đan thứ hai ra ngoài: “Hừ, đã như vậy, lão gia hỏa ngươi nhận thêm một viên nữa đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất