Ầm!  

             Lại một tiếng nổ vang tận mây xanh, viên Long Tức Đan thứ hai của Tước Nhi hung ác đập vào người Bách Lí Ngự Thiên, hỏa diễm kinh khủng lại quét sạch trời xanh.  

             Thế nhưng rất nhanh, từng đạo sấm sét nổ vang như lần trước, ngọn lửa kia bị xé thành từng mảnh, biến mất trong không trung. Chỉ có từng đạo sấm sét nổ đùng đùng không ngớt trên chín tầng trời, giống như đang vui vẻ ca hát cổ vũ cho Đế Vương.  

             Mà Bách Lí Ngự Thiên cũng giống như lúc trước, không hề hoảng loạn, vẫn bước chậm rãi ung dung về phía Tước Nhi, ý trào phúng nơi khóe miệng càng rõ ràng.  

             “Tiểu cô ngươi, xem ra ngươi đến giới hạn rồi, có thể ngăn cản người khác nhưng lại không thể ngăn được lão phu! Ngươi có biết tại sao không? Ha ha ha... Bởi vì lão phu quá mạnh mẽ. Tất cả quy tắc, giới hạn, luật pháp trên thế gian này đều tránh đường cho kẻ mạnh. Rất rõ ràng, lão phu chính là cường giả như thế!”  

             Thân thể Tước Nhi không nhịn được chấn động, hoảng hốt, trên mặt đầy hoảng sợ, chậm rãi lùi về phía sau, không còn vẻ bình tĩnh tự nhiên như lúc trước, ngược lại toát lên vẻ sợ hãi sâu sắc.  

             Người này... Mạnh đến nỗi không giống người thường, không khác gì Thánh Thú. Chẳng qua hiện tại lão ta còn chưa tới kỳ trưởng thành, chỉ là Thánh Thú thời thanh niên mà thôi.  

             Nhưng dù vậy, Tước Nhi cũng khó thể tưởng tượng nổi, sao thế gian này lại có nhân loại biến thái như thế, ngoại trừ lão ta chỉ có phụ thân nàng Trác Uyên.  

             Thế nhưng Trác Uyên là nhờ đạt được truyền thừa Ma Đế, mà lão ta...  

             Đột nhiên Tước Nhi nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm bước chân của vị Kiếm Tôn kia, hoàn toàn ngơ ngác.  

             Thế mà lão gia hỏa này lại là Kiếm Đế chân tủy?  

             Chẳng trách, tại sao so với các Kiếm Vương khác, Bất Bại Kiếm Tôn lại mạnh đến mức không theo lẽ thường như thế. Bởi vì lão ta là nam nhân lĩnh ngộ kiếm đạo chân chính của Kiếm Đế đến mức tận cùng.  

             Đoán chừng ngay cả Trác Uyên cũng không sánh nổi. Bởi vì trên người Trác Uyên có quá nhiều truyền thừa, mỗi cái lĩnh ngộ một ít, nói đến độ sâu lại không đạt được.  

             Mặc dù Bất Bại Kiếm Tôn chỉ là kiếm đạo của Kiếm Đế, hơn nữa chỉ có một bộ phận của Bổ Thiên Kiếm Đạo mà thôi nhưng thật sự đã đạt tới cực hạn.  

             Trác Uyên và Bất Bại Kiếm Tôn đọ sức giữa độ rộng và độ sâu trên lĩnh ngộ Đế đạo, đến lúc đó ai đứng dưới ai, ai hơn ai một bậc còn phải xem tạo hóa của mỗi người.  

             Chẳng qua rất rõ ràng là Trác Uyên chiếm ưu thế. Bởi vì độ rộng của Trác Uyên có thể làm sâu sắc nhưng độ sâu của Bất Bại Kiếm Tôn lại khó thể mở rộng. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lão ta lại sốt ruột đoạt lấy Thần Kiếm còn lại.  

             Bổ Thiên Kiếm Đạo của lão ta đã đến cực hạn, muốn tiến thêm một bước nữa thì phải mở rộng kiếm đạo, nếu không hiện tại chính là điểm cuối của lão ta!  

             Nghĩ tới đây, cuối cùng sắc mặt của Tước Nhi khó thể thờ ơ nổi, vô cùng nặng nề, lòng bàn tay không khỏi chảy mồ hôi.  

             Tất nhiên trong lòng nàng hiểu rõ, lúc này nàng phải đối mặt với một tu giả không phải nhân loại bình thường mà là Trác Uyên trong tương lai. Về phần Trác Uyên có tiềm lực bao nhiêu, mặc dù nàng chưa từng gặp Côn Bằng nhưng đã nghe Long Tổ nhắc đến, khả năng vô hạn!  

             Truyền thừa Đế cấp cũng không phải thổi phồng, mặc dù tư chất của ngươi kém nhưng có cao thủ dẫn đường thì vẫn là cường giả trong cường giả. Huống chi Bất Bại Kiếm Tôn giống Trác Uyên, đều là thiên tài cấp bậc nghịch thiên, hơn nữa tìm hiểu đại đạo Đế Cấp không tầm thường, thành tựu tương lai ngay cả Thánh Thú cũng không thể khinh thường!  

             Hiện tại mặc dù trong tay Tước Nhi có Long Tức Đan Long Tổ cho để phòng thân, nhưng đối mặt với người thừa kế Kiếm Đế Bổ Thiên Kiếm Đạo cực hạn, không thể tiếp tục có tác dụng!  

             “Ta liều mạng với ngươi!”  

             Hai con ngươi không khỏi run rẩy dữ dội, Tước Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng đang tới gần kia, suy nghĩ rất lâu, không nhịn được cắn răng, ngay lập tức lấy ra năm khỏa Long Tức Đan, ngay sau đó ném dồn dập ra ngoài.  

             Ầm!  

             Viên thứ nhất nện vào người Bất Bại Kiếm Tôn, lập tức dấy lên liệt diễm ngập trời, trong nháy mắt đã bao phủ lão ta. Thế nhưng biển lửa còn chưa kịp dâng trào, viên Long Tức Đan thứ hai đã đi tới trước mặt lão ta, sau đó ầm một tiếng, lại nổ tung.  

             Kết quả trên cơ sở làn sóng lửa trước đó, làn sóng lửa thứ hai lại quét qua, chồng chất lên nhau, hung ác nuốt chửng cơ thể Bách Lí Ngự Thiên.  

             Cứ như thế, lại ba tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, năm trận sóng lửa chồng lên nhau cùng một lúc, đè xuống đầu của Bách Lí Ngự Thiên như dời sông lấp biển.  

             Mà sấm sét màu tím đang không ngừng bắn phá dữ dội, cố gắng đánh tan kim viêm. Thế nhưng uy lực trùng kích của năm làn sóng lửa quá mạnh, mặc dù sấm sét trên chín tầng trời mây không ngừng công kích vẫn không thể xuyên thấu biển lửa.  

             Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ba tên Kiếm Vương không khỏi trở nên nặng nề, tràn đầy lo lắng. Tuy nhiên Bách Lí Ngự Thiên đang bị bao trùm trong biển lửa vẫn chậm rãi đi về phía trước, không có một tia hoảng sợ, chẳng qua vẻ mặt già nua kia đã u ám hơi trước rất nhiều.  

             A!  

             Đột nhiên, một tiếng kêu vang lên, Bách Lí Ngự Thiên ngửa mặt lên trời quát lớn, khí thế cả người chợt bùng phát ra. Ngay trước khi năm ngọn lửa sắp cuốn lấy lão ta hoàn toàn thì một tiếng nổ vang, sấm sét cuồng bạo bất ngờ tuôn ra từ trong cơ thể lão ta, chỉ trong nháy mắt đã ầm ầm xé nát năm đạo kim viêm kia. Sấm sét kinh khủng phóng thẳng lên trời, lập tức xẻ ra một lỗ hổng cực lớn trên bầu trời, chín tiếng sét thuận theo cái lỗ thủng này trút xuống, trong ứng ngoài hợp, chém tất cả kim viêm thành hư vô.  

             Thấy vậy, ba Kiếm Vương vốn đang lo lắng, ngay lúc này đều ngơ ngác, ai cũng trợn mắt há miệng, khó thể tin vào mắt mình.  

             “Lực lượng trong cơ thể lão tổ tông đã vượt qua Thiên Lực?” Con ngươi Bách Lí Ngự Vân co rút dữ dội, nhìn sang hai người bên cạnh, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không nói nên lời: “Cao thủ quy nguyên bình thường, dù thực lực bản thân có mạnh đến mức nào cũng phải dựa vào sức mạnh của cội nguồn Thiên Lực là chính, ngay cả cao thủ Kiếm Vương chúng ta cũng giống như vậy, thế mà lão tổ tông lại...”  

             “Đúng vậy!”  

             Trong mắt tên Kiếm Vương kia cũng tràn đầy ngạc nhiên, vội vàng gật đầu liên tục: “Người ta đồn rằng có lúc Thiên Lực sẽ cạn kiệt, nếu như sức mạnh của người nào đó có thể vượt quá Thiên Lực thì tương đương với đứng trên bầu trời, có năng lực khai thiên tích địa. Trước kia ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, sao Thiên Lực lại cạn kiệt được? Nhưng bây giờ ta đã mới biết được, vậy mà lão tổ tông lại đạt đến cấp độ truyền thuyết này, thật không thể tin nổi! Phải biết rằng vừa mới bắt đầu, Thiên Lực cũng khó thể chém mở biển lửa chồng chất, vật mà lực lượng của bản thân lão tổ tông lại có thể làm được, đây là bằng chứng!”  

             Hai người kia nghe xong cùng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.  

             Đây là niềm tự hào của gia tộc Bách Lí bọn họ, đệ nhất Ngũ Châu, Bất Bại Kiếm Tôn, danh bất hư truyền. Thậm chí cả ông trời cũng khó thể đánh bại được lão ta, là đệ nhất cường giả chân chính!  

             Nhưng bọn họ nào biết Thiên Lực là vô tận, mà bầu trời mà bọn họ đang ở hiện tại đã bị kết giới hạn chế nên mới có hạn.  

             Chẳng qua chỉ là cao thủ quy nguyên bình thường, ngay cả cấp bậc Kiếm Vương cũng khó thể chạm tới giới hạn này, nhưng Bách Lí Ngự Thiên đã chạm tới rồi.  

             Điều này cũng có nghĩa là... Lão ta đã đạt đến cực hạn của phàm giai, bất kể như thế nào cũng không thể thuộc về phàm giai.  

             Mặc dù phàm giai bị kết giới của Thiên Đế áp chế nhưng nó cũng có giới hạn, như Bách Lí Ngự Thiên đã nói, chỉ cần đủ mạnh, giới hạn này sẽ bị phá vỡ.  

             Lão ta đã đến cực hạn này rồi, chẳng qua còn tỉnh tỉnh mê mê, không biết mà thôi!  

             Có thể lão ta không biết rõ lão ta là một trong số ít người phàm giai có tư cách tiến vào Thánh Vực trong nhiều năm qua...  

             Vù!  

             Một cơn gió lạnh xẹt qua bầu trời, thổi bay tất cả bụi đen trong cửu thiên, Bách Lí Ngự Thiên như một vị tướng chiến thắng, bước chậm trong hư không, nhếch miệng cười nhẹ: “Tiểu cô ngươi, tuy rằng uy lực của năm khối Long Tức Đan có thể chồng chất nhưng dù sao cũng không phải là lực lượng liền một mạch, hoàn toàn khác với một kích toàn lực của cường giả chân chính. Bộ phận không thể dính liền ngay chính giữa kia chính là chỗ sơ suất lớn nhất. Mặc kệ ngươi vứt bao nhiêu viên, lão phu cũng có biện pháp đập nát từng viên... A...”  

             Bách Lí Ngự Thiên đang đắc ý dạy dỗ tiểu cô nương bỗng phát hiện, trước mặt mình đã trống không, hoàn toàn không có bóng người, sắc mặt không khỏi trầm xuống.  

             Tiểu nha đầu này... Thật gian xảo!  

             “Lão tổ tông, vừa rồi nàng ném năm viên Long Tức Đan không phải để đánh bại ngươi mà là muốn nhân cơ hội chạy trốn!” Lúc này, vù một tiếng, Bách Lí Ngự Vân xuất hiện trước mặt lão ta, chợt hiểu ra.  

             Bốp!  

             Một cái tát chói tai vang lên, Bách Lí Ngự Thiên lập tức tát cho lão ta một bạt tai, tức giận nói: “Lão phu còn không biết ư, cần ngươi nói hả? Hừ, còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo lão phu! Bây giờ ngoại trừ Trác Uyên và ba Kiếm Thần kia, lão phu còn có mục tiêu thứ ba. Tiểu cô nương kia dám trêu đùa lão phu? Hừ, lão phu sẽ nàng phải nhìn xem, thế nào mới là cường giả chân chính!”  

             “Vâng!”  

             Mọi người cúi đầu, cùng lạy một cái, sau đó theo sau Bất Bại Kiếm Tôn đuổi theo phía trước.  

             Mặt khác, mấy người Trác Uyên đang gấp rút lên đường, chợt nghe thấy phía sau có tiếng động, bất giác quay đầu lại, chỉ nhìn thấy biển lửa rực rỡ huy hoàn, không khỏi kìm nén nỗi kinh hoàng trong lòng.  

             Tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ mà sao lại có thể mạnh mẽ như vậy?  

             Nhưng ngay sau đó, kim viêm ở phía xa biến mất trong tích tắc, thay vào đó là sấm sét màu tím ngập trời.  

             Thấy vậy,  u Dương Lăng Thiên không khỏi giật mình, lập tức kêu lên: “Không... Bất Bại Kiếm Tôn, đó là cảnh khi Bất Bại Kiếm Tôn sử dụng Thiên Lực, lão gia hỏa kia đuổi tới rồi. Không biết tiểu cô nương kia có thể ngăn cản được lão ta hay không?”  

             “Này, cha, ngươi đừng lo lắng, Trác gia ta là gia tộc mạnh nhất thiên hạ, một đứa trẻ cũng có thể đánh ba vị Kiếm Vương như chó. Dù Bất Bại Kiếm Tôn có đuổi tới cũng không làm được gì cô nãi nãi kia đâu, ha ha ha...” Thế nhưng lão ta vừa nói xong,  u Dương Trường Thanh đã xua tay cười thành tiếng.  

             Da mặt  u Dương Lăng Thiên không khỏi co giật, bất đắc dĩ liếc hắn ta: “Tiểu tử, ngươi không còn là họ  u Dương, nhanh như vậy đã thay đổi địa vị, không chờ đến sau khi cha ngươi chết già mới khi sư diệt tổ được hả?”  

             “Ài, cha, xem ngươi nói kìa, ta cũng không phải đổi tên đổi họ, khi sư diệt tổ cái gì, chẳng phải chỉ nhận đại ca thôi à? Về sau ta cùng tạo dựng sự nghiệp lừng lẫy với Trác đại ca, cũng xem như mang lại vinh quang cho gia tộc rồi!”  

             u Dương Lăng Thiên bất đắc dĩ trợn mắt, nhìn chằm chằm Trác Uyên, sắc mặt đầy nghiêm túc, không nói lời nào. The lý, lão ta là người của Hải Minh Tông, tất nhiên nhi tử lão ta cũng là người nối nghiệp của Hải Minh Tông. Thế nhưng không thể không nói, Trác Uyên thật sự rất ưu tú, là người có thể làm nên chuyện lớn, là tiềm lực hiếm có.  

             Nhi tử mình có thể đi cùng đường với hắn, nói không chừng sẽ là một lựa chọn không tệ về sau. Bởi vậy mặc dù việc này có hơi vi phạm tông quy,  u Dương Lăng Thiên cũng tính ngầm đồng ý rồi.  

             Rốt cuộc người thường đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ thấp, đi theo Trác Uyên có thịt mà ăn, kẻ ngu mới không theo!  

             Tuy nhiên, Mộ Dung Tuyết lại xì mũi khinh thường: “Hừ, nhập bọn cùng ma quỷ, không có cốt khí!”  

eyJpdiI6InowaVZmSTRtT2ZaclBkZ2M4UitUd3c9PSIsInZhbHVlIjoiZkpVM0tBTk1YTGF3NGJPMHFpY2VmSXEzaXpKQVB2ZFlRTzNoWkZDOXoxWkxxTWFRQllmRTF3NzJDdlNKclwvU2hvNGprdjFHWFcySUZBQXZQaktWb1QwRHdWR1dVenRTSHE5c09ySDUwVlhMZ1ExU3lhbysyMFJjUFp4UVh0RmRQb3paQTJtbXFEbEkxYzJ0UTVjWlBkQUFuV2hFQnM4TkhNeldzRCtMOG4rU0NpWXFaR1AzSk03enFcL0pEWW1seDUiLCJtYWMiOiIwYjUxYjBkYWEyYjJkNWVkYmNkYWU5MWRlYTE1MjM5MzJlOWFjOTdmOTU4OWYyYmVhNTNhZWViMTJjYjQxN2JlIn0=
eyJpdiI6IjkzcWZUZFF4dXVOWVwvK3JhVlVsbXZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitwaHkwRlU5dFhqVG0zMmduMWQwUXgxbWFoTnRMVk4rME5pUWFzZkREZFh5S0NVNVwvZGEybkYrdk9kZUh0QkRwOVdVNFF6dmdQckdBcXo1bW5WY1RGak92NGlyXC9MOWpPeVhYaU1LNU56bGhTS0hCT1hjenl4MzlCMkluem9oaFVUbkdkMWttYjZWakJMK29oUCtTNW41SjR2QmpRcTBVTFA0aHFmQU5kamtoRWdkdG1KTURWZnFMa2RUYUsweU9ybE16VkQwSnFCU0ZcLzRScmZ6NitTUXY0b2ROcUhoeTU2dEVFaDh5cEk5S1M5QnNYQ1l4M3JTNnBGMHRaRU1VSjdXRWc1Y2FXRUdVemlIODBrVnY2dWFuN3J0S214dDJkdGxtbllHbTFoOUdVMnJwYlhOU3ZFSk40MklKKzU3d0dLam53R0NNZkZiTUlcLzZLdjdxNUNvZEc0VXVaVFI5VWpkQWdoODkrYjZzQjlNNmV0eHZSYUxtN0QyME9rcjJNcGc2Rk1ValFYREt4XC9WYXJHQldHQ3ZZVHRLaVdvV3ZBSU56QUxZS1F0VGdCams1RVRvRnhXQ2RkOW92dEExbUF6NTA4WXdDOFwvRUk3b2FnZG5velhhY09zeXc3Nnh0NWRpYU14OFNCXC8rcGloY1RoVVNxY0ZMWjBCbkNkK2hyRjVsWkoxV09PRFE3MTZXVkJhSHdBZGgza1g0dU03cWR6d2pJY1wvXC81dFZYSWJwRT0iLCJtYWMiOiI4ZmQ0N2ZhODA5NjM3MGM3OTgzMmY0MmYxN2FkMjU0Yjk3MTliZjlmYzEzN2Y5YzhkNjA1OGZjMGU1YWRkZTJjIn0=

             Thân thể Trác Uyên không khỏi hơi dừng lại, quan sát phía xa rồi dừng chân, thở ra một ngụm trọc khí thật dài: “Được rồi, không cần chạy nữa, bên phía Tước Nhi sắp không chống đỡ nổi, chuẩn bị nghênh chiến thôi...”

Ads
';
Advertisement