Phù phù phù...  

             Tại sơn mạch Vạn Thú, trên vách núi cao cheo leo là một con chim khổng lồ thân dài hàng chục trượng, cả người đen như mực, trong mắt chớp động tia sáng lạnh lẽo, đang cung kính nằm bò trên mặt đất. Hỏa diễm màu xanh trên đầu bùng lên từng đợt, phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Hỗn Độn Thanh Viêm.  

             Trước mặt con chim ấy là một hán tử cao lớn đang chậm rãi thu ngón tay lại từ ngọn lửa màu xanh, nhìn kỹ lại, hóa ra là thánh thú đứng đầu vạn thú, là hình người của Kình Thiên Côn Bằng.  

             Khụ... khụ khụ...  

             Con chim khổng lồ kia ho khan hai tiếng, thử phát ra âm thanh thuộc về con người của mình, trong mắt lão ta lộ ra vẻ hưng phấn, trên mặt tràn đầy vui mừng, lại nhanh chóng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói lời cảm tạ: "Đa tạ chủ nhân đã khai thông tâm trí cho tiểu thú. Đại ân đại đức này, tiểu thú nhất định sẽ báo đáp!"  

             "Lão phu làm chuyện này đương nhiên là có chỗ cần dùng đến ngươi."  

             Côn Bằng khinh thường liếc nhìn lão ta, thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: "Ám Dạ Chiến Hiêu, ngươi giống như Tam Thủ đều là Đế Vương Thú cấp chín. Lúc đầu khi chọn chân tay, lão phu cũng từng cân nhắc ngươi. Bây giờ ngươi cứ thay thế hắn để lão phu sử dụng, dẫn dắt đoàn thú này."  

             Thân hình Ám Dạ Chiến Hiêu đột nhiên run lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, khẽ nói: "Chủ...chủ nhân, Tam Thủ huynh trước khi đi đã nói sẽ sớm trở lại. Nếu như hắn trở lại thấy ta, vậy hắn..."  

             "Haha...ngươi còn rất có nghĩa khí ..."  

             Côn Bằng bật cười, lắc đầu lẩm bẩm: "Ài, e là hắn không quay lại được rồi, nếu không ta cũng sẽ không lấy ngươi làm vật thay thế hắn..."  

             "Cái gì, Tam Thủ huynh hắn..."  

             "Lão phu để lại trên người các ngươi Thanh Viêm, đó là ấn ký của lão phu. Lão phu hiểu rõ hơn ai hết tình hình hiện tại của hắn. Ài, Hải Ngao kia đúng là trở mặt vô tình, đến đặc sứ của lão phu cũng không buông tha. Nhưng cũng đúng, đoán chừng Lão Long cũng không có hảo cảm gì với lão phu, hahaha..."  

             Côn Bằng lắc đầu cười, chậm rãi đi lên trước vài bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt nhìn chằm chằm vầng trăng sáng trên chín tầng trời, trong mắt hiện lên chút thương cảm. Trong lòng lão ta cho rằng Tam Thủ là bị Hải Ngao giết chết, bởi vì lão ta không tin trong phàm giới có ai có thể đối phó với Đế Vương Thú cấp chín. Đặc biệt là Đế Vương Thú cấp chín mà lão ta đặc biệt thăng cấp lại càng không thể.  

             "Chiến Hiêu, vốn dĩ trong số năm thánh thú chúng ta, Hải Ngao này là đơn thuần nhất. Ban đầu kẻ có quan hệ tốt nhất với con người chính là Hải Ngao. Đáng tiếc là yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Khi đó hắn chân thành đối đãi lại chịu sự phản bội của con người. Nỗi hận ấy đã khắc vào xương tủy, hiện tại có thể buông xuống được sao? Bọn Trác Uyên đối mặt với một kẻ điên tràn ngập hận thù như vậy làm thế nào để thuyết phục được hắn? Hahaha...ngay cả đặc sứ của lão phu cũng bị giết. Mong rằng bọn họ hãy tự cầu phúc cho mình thôi."  

             Côn Bằng nhìn trăng sáng không rời mắt, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.  

             Chiến Hiêu nghe thấy lời này, nghĩ đến kết cục của Tam Thủ cũng không khỏi thở dài, thuận theo ánh mắt của Côn Bằng nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trong mắt dường như có chút bi thương cũng có chút mong đợi.  

             Trong lòng lão ta, Tam Thủ đã chết vì nhiệm vụ này, nếu nhiệm vụ không thành công thì Tam Thủ huynh đã chết oan uổng rồi. Vì vậy, lão ta cũng cầu chúc từ tận đáy lòng mong hai người Trác Uyên nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.  

             Ánh trăng sáng tựa như một tấm màn che, trải khắp mọi ngóc ngách trên núi Vạn Thú, cũng chiếu sáng trên chiến trường hỗn loạn nơi Bắc Hải, đem lời cầu chúc này truyền vào trong sương mù dày đặc, vào trong lòng người đang nung nấu suy nghĩ.  

             Có nên tin lời lão hay không?  

             Trong kết giới của Hải Ngao, Trác Uyên suy nghĩ miên man, trong lòng ngập ngừng không quyết, hắn quay đầu liếc nhìn thông đạo dẫn đến thế giới bên ngoài, lại liếc nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tước Nhi, ánh mắt đảo qua lại, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào khác.   

             Đây...có lẽ là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời hắn!  

             Đối mặt với một đối thủ không hề quen thuộc cũng không thể tin tưởng, điểm yếu của bản thân lại bị đối phương nắm trong tay. Cho dù có quyết định thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể dẫn đến tình trạng không có cách nào vãn hồi được.  

             Nếu không tin những gì Hải Ngao nói, hắn và Tước Nhi có thể rời đi ngay lập tức, nhưng cũng như lời Tước Nhi nói, một khi rời khỏi đây, họ sẽ hoàn toàn mất liên hệ với Hải Ngao, e rằng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, Tiểu Tam Tử sẽ không bao giờ tỉnh lại được.  

             Nhưng nếu giao Tiểu Tam Tử cho lão, vừa rồi cảm nhận được giọng điệu căm hận của lão, Trác Uyên có thể khẳng định đó là những lời trong tâm khảm của lão. Liệu nỗi oán hận này có bị chuyển đến trên người Tiểu Tam Tử không?  

             Trong lúc nhất thời, Trác Uyên thực sự tiến thoái lưỡng nan, đành bất lực nhắm mắt lại, suy nghĩ kỹ càng.  

             "Tiểu tử, nếu trong lòng ngươi đã do dự, lão phu sẽ không làm khó ngươi, đi đi!"  

             "Phụ thân!"  

             Hải Ngao lại thúc giục, Tước Nhi cũng lo lắng nhìn Trác Uyên đang nhắm mắt lại, trong mắt tràn đầy khẩn trương.  

             Soạt!  

             Trác Uyên đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng. Hắn đã có quyết định rồi. Trác Uyên phất tay về phía trước, chỉ thấy một tia sáng chợt lóe lên, thân ảnh nhỏ bé đang chìm trong hôn mê của Thập Tam Tử đột nhiên xuất hiện trong không gian đầy băng tuyết này. Khuôn mặt hồng hào như đang chìm vào giấc ngủ vô cùng an ổn, không có chút đau đớn nào.  

             "Hải Ngao tiền bối, đây là khuyển tử, cũng là con trai của Kỳ Lân. Mong Hải Ngao tiền bối có thể đưa tay giúp đỡ cứu mạng hắn. Đại ân đại đức này sẽ không bao giờ quên.”  

             "Kỳ Lân? Con trai của Kỳ Lân sao lại là con ngươi?" Dường như cảm thấy kỳ lại, âm thanh mang theo kinh ngạc của Hải Ngao truyền đến.  

             Sau khi trầm ngâm một lúc, Trác Uyên lập tức chắp tay, cung kính nói: "Hắn là con nuôi của ta, hai cha con ta sống nương tựa lẫn nhau."  

             "Hừ, con nuôi?"  

             Phong Thiên Hải Ngao cười khẩy, chế nhạo nói: "Tiểu tử ngươi đúng thật là biết thu nhận con nuôi. Trước đó nhận người truyền thừa của Lôi Hoàng làm con gái cũng thôi đi, bây giờ còn nhận thánh thú Kỳ Lân thuần chủng nhất làm con nuôi? Làm sao, ngươi muốn một ngày nào đó nuôi chúng lớn lên rồi giúp ngươi đánh hạ giang sơn? Haha, ngươi đúng là biết xây dựng thế lực. Nhân lúc bọn chúng yếu ớt thì thu vào dưới trướng mình, đợi sau này là ngươi có thể tùy ý sử dụng trợ lực của hai đại thánh thú rồi. Đúng là con người, ngươi là một trong những con người dối trá nhất mà ta từng gặp."  

             Trác Uyên im lặng không phản bác, mà chỉ bình tĩnh gật đầu: "Đúng thế, ban đầu ta đúng là nghĩ như vậy."  

             "Ban đầu? Chẳng lẽ bây giờ không phải nữa sao?"  

             "Bây giờ chúng là con trai và con gái của ta, chỉ vậy thôi."  

             "Giả nhân giả nghĩa!"  

             Hải Ngao quát lớn, gầm lên: "Sinh vật đáng khinh như con người, ngay cả thân nhân cũng có thể chém giết lẫn nhau, huống chi là người không có quan hệ huyết thống. Ngươi có thể coi chúng như ruột thịt sao, lợi dụng chúng thì đúng hơn!"  

             Nghe vậy, Trác Uyên cười lắc đầu, nhưng lại bình tĩnh nói: "Không thể phủ nhận ta có suy đó. Chúng ta là người một nhà, con cái nghe theo lời cha, đặt chữ hiếu lên đầu, có gì không đúng sao? Chỉ cần ta không để cho chúng tham gia vào những việc quá nguy hiểm đã được xem là phụ từ tử hiếu, giữ tốt mối quan hệ cha con này, cũng có thể coi là đã làm tròn hai chữ nhân nghĩa. Ta không hại chúng, còn cho chúng tình yêu, sự quan tâm của cha, như vậy mọi người ai cũng vui cả."  

             "Đánh rắm, ngươi rõ ràng đang lợi dụng chúng!"  

             Hải Ngao cất tiếng hét tức giận, cả không gian bắt đầu run rẩy không ngừng, núi tuyết nứt ra, ầm ầm cả một vùng trời. Có thể thấy Hải Ngao đã tức giận đến cực điểm rồi: "Con người xảo quyệt, tất cả đều là cái cớ của ngươi, dùng tình cảm rẻ tiền để tính kế thánh thú chúng ta. Quả là đê tiện đến cùng cực!"  

             Tước Nhi rất tức giận, nghe thấy Hải Ngao xúc phạm Trác Uyên thì ngay lập tức bước lên muốn giải thích, nhưng lại bị Trác Uyên giữ lại, lắc đầu tỏ ý đừng làm gì cả.  

             Ngay sau đó, Trác Uyên cười khẩy một cái, không quan tâm chút nào mà nói tiếp: "Hải Ngao tiền bối cũng là lão giang hồ sống từ thời thượng cổ đến giờ chẳng lẽ lại không biết trên đời này có được có mất, vạn vật đều phải trao đổi bình đẳng sao? Cho dù là tình cảm cũng vậy. Ta cho chúng có nhà, có cha quan tâm, chúng lại bán mạng cho ta, đây là chuyện hiển nhiên! Cũng giống như bây giờ, nếu ta cứu được Kỳ Lân, cánh tay phải của ta sống lại, ta sẽ vô cùng cảm kích. Nếu sau này Hải Ngao tiền bối có chuyện nhờ vả, vãn bối nhất định sẽ dốc hết sức mình."  

             "Ồ, đúng rồi, hiện giờ ngài vẫn đang bị giam giữ trong kết giới này không thể thoát ra, giống như là ngồi tù vậy, hắn là rất khó chịu đúng không. Ngài yên tâm, ta đã nghĩ được cách giải quyết, nói không chừng có thể mở được xiềng xích phàm giới này, cứu ngài ra ngoài. Hơn nữa điều này cả Côn Bằng tiền bối và Long Tổ tiền bối đều biết được, còn rất ủng hộ. Cho dù ngài không tin ta chẳng lẽ cũng không tin hai người họ sao?"  

             "Hừ, con người vô liêm sỉ chỉ biết dùng giao dịch để dụ dỗ chúng ta. Hai lão gia hỏa đó hám lợi mới có thể sẽ bị ngươi lừa gạt, nhưng lão phu khác với bọn họ. Từ sau khi lão phu bị giam ở đây, lão phu sẽ không bao giờ tin lời con người nói nữa."  

             Tiếng gầm vang lên, chỉ nghe thấy ầm một tiếng cực lớn, một luồng khí lưu băng giá trong nháy mắt xông về phía Trác Uyên.  

             Đồng tử Tước Nhi co rút, lập tức bật dậy chặn trước mặt Trác Uyên. Nhưng nàng vừa đứng dậy, một lực mạnh đã đánh tới trên người nàng, ngay lập đánh nàng bay ra xa cả nghìn mét.  

             Phù!  

             Cơn gió lạnh băng thổi qua Trác Uyên rồi biến mất trong khoảng không vô tận. Tước Nhi bay ngược lại, lộn bốn năm vòng mới dừng lại được. Nàng nhìn về phía trước, nhưng đôi con ngươi chợt cứng đờ, sau đó hoàn toàn sững sờ.  

             Chỉ thấy lúc này, cả người Trác Uyên đã hoàn toàn đông cứng lại thành một tảng băng bất động đứng đó, không có chút khí tức, thậm chí đến hơi thở của sự sống cũng không có. Chỉ có điều thân thể cứng ngắc kia vẫn duy trì động tác đẩy tay vừa rồi, giống y như những thi thể dưới đáy biển kia.  

             "Phụ thân…"  

             Tước Nhi sững sờ nhìn tất cả cảnh này, khẽ thì thào một tiếng sau đó tê tâm tâm liệt phế gầm lên: "Phụ thân!"  

             Thế nhưng lúc này Trác Uyên đã không thể nghe thấy nữa, hắn bị đông cứng ở đó, trên mặt không có biểu tình gì, trong mắt cũng không chút tia sáng.  

             Khục khục khục...  

             Từng trận tiếng cười lớn quái dị lại vang lên, tiếng cười châm chọc của Hải Ngao vang lên khắp bốn phương tám hướng: "Vô dụng thôi tiểu Lôi Hoàng. Kẻ bị Hải Ngao thúc thúc phong ấn, cho dù là hồn phách cũng bị phong ấn theo. Bây giờ hắn giống như hoạt tử nhân vậy, không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì cả. Sau một thời gian dài, đến sinh mạng của hắn cũng dần dần lụi tàn, cuối cùng sẽ trở thành một tiêu bản hình người khác của lão phu, khục khục khục..."  

             "Chết tiệt, Phong Thiên Hải Ngao, mau trả lại phụ thân cho ta!"  

             Cả người Tước Nhi không ngừng run lên, trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, hoàn toàn choáng váng. Nhưng nàng rất nhanh đã phản ứng lại, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, hét lớn: "Nếu ngươi dám làm tổn thương phụ thân ta, Tước Nhi ta thề rằng đời này kiếp này sẽ không chết không thôi với ngươi!"  

             "Khục khục khục...khẩu khí thật lớn!"  

             Hải Ngao lại cất tiếng cười xấu xa, vẻ mặt khinh thường nói: "Tiểu Lôi Hoàng, đừng nói ngươi hiện tại chưa đạt được thành tựu, lão phu muốn giết ngươi so với việc giẫm chết một con kiến cũng không sai biệt lắm.. Cho dù sau này ngươi thực sự trưởng thành, mọi người đều là thánh thú, ngươi cũng không thể làm gì lão phu, hahaha..."  

eyJpdiI6IklURldvdnFMRFJ6NVhkeDdoTEdMekE9PSIsInZhbHVlIjoiUmdTMk9vQXhrZjlJb2RTdHNFTEhiQUhrakh4clJleDVWTmtxQ1BNNnVaaGZReU42cnZ0bGpLN05uWTRxa2tuOUhRVUhQd1ArVENTenYwM3BSNmhYREcxMGc3b0V2TCtSNzNadk5RekJJSkVRcEQrckJsZU1BaGo0TEMyWE9WcElEVlFRWEFFYzZxaitzYmdCMU5GRjZ5UW1HazNPSkZDcGpqbXJ5SjZqcHJHaDhFYzdsblhuUlwvS2lOYU1rY0JYVCIsIm1hYyI6ImNlZjQyYTgxYzZiNTY5NmNkNjUyOTYzN2JjMzQwNjJmMmVhYTZlZDJlNDgwMmFmYzE0NTgzZGUxNWE3ZWI0MDIifQ==
eyJpdiI6IjNaNVwvVFJpU3BqTWhWaWNKendMQzJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InpWV2Y0NkZJNFp3NmFuMVFmajRrZllacWg4MmNsekZKakNJWERRVE9QRUpiTVJDXC9ZRWI4UEpBKzVsZXVKajF0THVlZlRkVkFEYXEyOWFrdjVpQmdEMmpuR0VxK01ReDV2djl2VmtSSkUxN3pjdUt1YzhNM01XdWhnUG9FelhTaHU1OWd5aTJtSXdBUWQ4c09cL3N1dGV2QjFBZXlCR3FIUmJYelJJUzJUSWx2ZVJpUk1XYmdqVjhHWlRqTFkzYkIwIiwibWFjIjoiNjdjNGI2OWQ4NjkxZjRkZWY1ZWNmMTZmZjM0YjJlMjU0YzdjZjgyOGEyMmMyNDA3NWRkZjA1Y2Q3ODU4ZTE2YSJ9

             Tước Nhi giận dữ dậm chân, Hải Ngao lại đột nhiên đổi lời, âm u nói: "Có điều ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chọn một trong hai. Các ngươi không phải tới đây để cứu tiểu Kỳ Lân này sao? Bây giờ giữa con người này và Kỳ Lân, ai chết ai sống, ngươi hãy chọn một đi, Khục khục khục..."

Ads
';
Advertisement