Cái gì?  

             Thân mình Tước Nhi không nhịn được mà run lên, nàng đã hoàn toàn choáng váng. Nàng nhìn xuống hai bóng người bên dưới, một người là Trác Uyên đã bị đóng thành băng cứng đờ, một người là Tiểu Tam Tử đang nằm yên lặng trong băng phong tuyết địa, hơi thở yếu ớt. Nàng không thể lựa chọn được, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.  

             "Hahaha... Có gì đâu mà khó chọn vậy, tiểu Lôi Hoàng?"  

             Đúng lúc này, âm thanh mê hoặc của Hải Ngao lại vang lên giữa thiên địa: "Vừa rồi ngươi đã nói trên thế gian này chỉ có năm thánh thú, chúng ta là người một nhà. Tiểu Kỳ Lân mà chết trên đời sẽ không còn Kỳ Lân nữa. Ngũ đại thánh thú sẽ thiếu đi một. Nhưng con người này chỉ là một kẻ tiểu nhân hèn hạ muốn lợi dụng các ngươi mà thôi. Có gì mà không nỡ chứ? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền đập thân thể con người này thành từng mảnh, sau đó cứu Kỳ Lân. Quá hoàn hảo đúng không, hahaha..."  

             Thân hình Tước Nhi cứng đờ lắc đầu, hai mắt dần dần đỏ lên, nàng cắn chặt răng giống như sắp khóc: "Không, hắn là phụ thân của chúng ta, ta không muốn phụ thân chết!"  

             "Vậy ngươi muốn cứu con người này mà không phải là Kỳ Lân sao?"  

             Tiếng cười tà ác của Hải Ngao lại vang lên, giống như rất thích thú khi tra tấn con mồi như vậy, quỷ quyệt nói: "Vậy được, ngươi có thể mang con người này đi, còn ta sẽ ăn tiểu Kỳ Lân này coi như là bữa tối, hahaha..."  

             "Ngươi làm sao có thể làm thế, ngươi cũng là thánh thú mà, tại sao lại làm hại Tam ca..."  

             "Ngươi cũng là thánh thú, nhưng tại sao lại chọn con người thay vì đồng loại của mình?"  

             "Ta..."  

             Đối diện với câu hỏi của Hải Ngao, Tước Nhi không nói nên lời, không biết trả lời thế nào, lại nhìn tình cảnh của phụ thân và ca ca, nàng gấp đến sắp khóc, không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng.  

             Soạt soạt soạt...  

             Đúng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng phá không, bốn thân ảnh quen thuộc bất chợt xuất hiện trước mặt Tước Nhi. Người đi đầu không phải ai khác, chính là đệ nhất cường giả của phàm giới Bất Bại Kiếm Tôn. Mà bên cạnh lão ta là ba Kiếm Vương vẫn luôn đồng hành cùng lão ta.  

             Đám người nhìn băng tuyết ngập trời tất cả đều lộ ra vẻ mặt rối rắm, Bách Lý Ngự Vân nhìn trái nhìn phải, đầy nghi hoặc nói: "Kỳ quái, chúng ta đi vòng quanh trong đám sương mù kia mấy chục vòng, không dễ dàng gì mới thoát ra được, giờ lại đi tới nơi quái quỷ nào thế này? Trong sương mù đen sao lại xuất hiện kết giới như này? Lão tổ tông, ngài có biết nơi này là nơi nào không?"  

             "Nhìn có chút quen mắt, hình như đã từng nghe nói qua."  

             Bách Lý Ngự Thiên khẽ cau mày, nhìn sông băng núi tuyết trước mắt, cũng thấy rối rắm. Nhưng ngay sau đó mắt lão ta sáng lên vì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.  

             Vì vậy, lão ta không nói một lời, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tước Nhi, những Kiếm Vương còn lại cũng theo sau.  

             "Tiểu nha đầu, sao lại chỉ có một mình ngươi, Trác tiên sinh đâu?"  

             Đôi môi Tước Nhi run lên, khuôn mặt co quắp, trong mắt ngấn lệ, nàng chậm rãi nâng cánh tay gầy guộc lên chỉ về phía trước, đầy uất ức nói: "Ở đó."  

             Đám người nhìn về phía nàng chỉ, chỉ thấy Trác Uyên đã bị đóng thành băng, bốn người thấy vậy đều vô cùng kinh hãi.  

             Làm sao lại như vậy? Tại sao Trác tiên xinh vừa tiến vào nơi này đã biến thành cái dạng này? Hơn nữa…  

             Đám người lại nhìn xuống dưới, đồng tử đều co rút lại, bởi vì ngoài Trác Uyên ra, dưới mặt biển đã kết băng còn có vô số thi thể bị đóng băng như Trác Uyên, cảnh này khiến cho đám người đều kinh hãi.  

             Bách Lý Ngự Vân không khỏi nhìn về phía Tước Nhi, vội vàng kêu lên: "Tiểu nha đầu, các ngươi là cố ý tới đây có phải không? Vậy các ngươi nhất định phải biết nơi này là nơi nào?"  

             “Ta… cha ta nói là…núi Băng Ngọc.” Tước Nhi không kìm được nức nở hai tiếng, miễn cưỡng nín khóc nức nở nói: “Dù sao người trên đại lục đều gọi như vậy.”  

             Cái gì, một trong Tam Đại Tuyệt Địa trên thế gian, núi Băng Ngọc?  

             Hít!  

             Đám người Bách Lý Ngự Vân đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, tất cả đã hoàn toàn choáng váng. Trái tim bọn họ như đã nhảy lên đến cổ họng, suýt chút nữa đã dọa cho bọn họ sợ bay mất ba hồn bảy phách.  

             Tam Đại Tuyệt Địa trong truyền thuyết không có đường sống, vậy mà hôm nay bọn họ lại gặp phải, thật là quá đáng sợ.  

             Ba người chợt đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng co rút lại, giống như Tước Nhi đều sắp khóc đến nơi rồi. Lúc này bọn họ mới biết vì sao tiểu cô nương kiêu ngạo bá đạo trước đó sao đột nhiên lại bật khóc như vậy. Đi tới nơi ma quỷ này là ai cũng sẽ khóc, huống chi là một tiểu cô nương.  

             Thế nhưng đối diện với một nơi đáng sợ như vậy, Bất Bại Kiếm Tôn lại có tâm trạng rất tốt, cười lớn nói: "Hahaha...Lão phu tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm còn chưa từng đi tới nơi gọi là tuyệt cảnh trong truyền thuyết này. Bây giờ may mắn gặp được cũng thật không uổng chuyến này. Điều khiến lão phu khó hiểu là, tuyệt địa này có gì nguy hiểm mà lại được gọi là tuyệt địa?”  

             "Đúng vậy, tiểu cô nương, sao nó lại nguy hiểm như vậy?"  

             Nghe thấy lời của lão tổ tông, Bách Lý Ngự Vân lập tức trở nên thông minh, vội vàng nhìn Tước Nhi hỏi. Ở một nơi nguy hiểm như vậy, thật ra không biết nguy hiểm ở chỗ nào lại càng đáng sợ hơn.  

             Tước Nhi không nói tiếng nào, sụt sịt mũi đưa tay chỉ về phía Trác Uyên.  

             Có nghĩa là, ôi chao, nguy hiểm như vậy đấy, các ngươi hãy cẩn thận!  

             Bách Lý Ngự Vân gật mạnh đầu, cũng đoán được tất cả, nhanh chóng nói tiếp: "Vậy Trác tiên sinh... Làm sao hắn lại biến thành cái dạng này?"  

             Không sai, nhìn tình hình hiện tại, chỗ nguy hiểm của núi Băng Ngọc này nhất định là bị phong ấn đóng băng, nhưng vì sao lại bị phong ấn mới là mấu chốt.  

             Bây giờ người chứng kiến cảnh Trác Uyên bị phong ấn chỉ có Tước Nhi, ba Kiếm Vương cũng không coi đối phương là đối thủ nữa, vội vàng hỏi ý kiến.  

             "Hừ, chuyện này còn cần phải nói sao, tất cả đều do cái tên khốn kiếp Phong Thiên Hải Ngao làm!"  

             "Phong Thiên Hải Ngao, là cái quái gì vậy?"  

             “Là Hải yêu Bắc Hải” Tước Nhi trợn trắng mắt, tức giận nói.  

             Lúc này, ba người chợt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là hải yêu Bắc Hải ra tay, mới khiến tiểu tử xảo trá quỷ quyệt kia bị đông lại. Hai mắt Bách Lý Ngự Thiên sáng lên, trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu trần trụi, lão ta ngẩng đầu nhìn trời quát lớn: “Hải yêu Bắc Hải, ta nghe danh đã lâu nay tới thách đấu, xin được chỉ bảo."  

             "lão tổ tông..."  

             Trong lòng ba Kiếm Vương căng thẳng, vội vàng nhìn Bất Bại Kiếm Tôn, vẻ mặt đầy lo lắng, mồ hôi trên trán đã tuôn ra như suối.  

             Hải yêu Bắc Hải này hung danh vang dội, chúng ta còn chưa biết cụ thể thực lực của lão đã đi thách đấu, như vậy quá mạo hiểm. Hơn nữa, lão tổ tông, ngài vừa mới chiến đấu với ĐếVương Thú cấp chín, khí lực đã bị tổn hại rất lớn, nếu thực lực của hải yêu này cũng là linh thú cấp chín đỉnh phỏng, thì chúng ta sẽ phải ăn khổ rồi.  

             Cách tốt nhất là đợi ngài tu dưỡng một thời gian rồi hãy đi thách đấu, như vậy tỷ lệ thắng sẽ cao, còn bây giờ...  

             Tuy nhiên gặp phải kẻ mạnh không dám thách đấu không phải là bản tính của cường giả. Bất Bại Kiếm Tôn sở dĩ bất bại là do lão ta đã sống sót được sau những lần thách đấu đầy rẫy nguy hiểm hết lần này đến lần khác, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay.  

             Nếu thách đấu mà lại đi tìm đối thủ chắc chắn sẽ thắng, thì đó còn là thách đấu sao?  

             Nói chung thì vị lão gia tử này cũng rất tùy hứng, vốn không biết sức mạnh của hải yêu, nhưng lại xoa tay kêu gào muốn đánh thử, thậm chí người ta còn chưa trả lời, lão ta đã sử dụng kế khích tướng: "Hải yêu, lão già là cường giả mạnh nhất Ngũ Châu, Bất Bại Kiếm Tôn. Ngươi chần chờ không dám xuất đầu lộ diện là sợ uy danh của lão phu sao, hahaha... Nếu đã như vậy, ngươi hãy cút về biển ăn cá đi, lên bờ làm gì?"  

             "Khục khục khục...phàm phu tục tử, đúng là không biết tự lượng sức!"  

             Tiếng cười quái dị của Hải Ngao lại vang lên, giọng điệu đầy khinh thường: "Nếu như không phải các ngươi có kết giới Phong Thiên bảo hộ, lão phu đã sớm xông lên bóp nát loài người các ngươi thành hàng vạn mảnh. Bây giờ còn dám kiêu ngạo với lão phu, đúng là tự tìm chết!"  

             Nghe vậy, hai mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe sáng, nhưng lại cười lạnh một tiếng, không biết sống chết nói: "Khoác lác thì ai chẳng biết, có bản lĩnh hãy hiện thân đánh với lão phu một trận, cứ làm rùa rụt cổ chỉ biết uốn bảy tấc lưỡi há có thể xưng là cường giả!"  

             "Cường giả? Ngươi cũng xứng được gọi là cường giả? Khục khục khục..."  

             Như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, Phong Thiên Hải Ngao không nhịn được cười đến ngất trời: "Loài người ngu ngốc ếch ngồi đáy giếng. Nếu hạng như ngươi được gọi là cường giả thì tôm cá trên đời cũng nên tự biết xấu hổ mà đi tự sát đi, hahaha…”  

             Râu Bách Lý Ngự Thiên run lên, sắc mặt lạnh đi, lập tức vung Phách Thiên Kiếm trong tay lên, lớn tiếng quát: "Hải yêu, ngươi quá lắm mồm, có giỏi thì xông ra đánh, xem lão phu xử ngươi thế nào!"  

             "Hửm, Phách Thiên Kiếm?"  

             Tuy nhiên, Bách Lý Ngự Thiên vừa dứt lời, hải yêu đã ngạc nhiên hô lên thành tiếng: "Thì ra là như vậy, truyền nhân của Phách Thiên Kiếm đạo à."  

             Trong lòng Bách Lý Ngự Thiên hơi suy tư, cười lạnh nói: "Không , lão phu nắm giữ Phách Thiên Kiếm đạo hàng ngàn năm, tự thấy bản thân đã đạt tới đỉnh cao. Làm sao, ngươi sợ rồi?"  

             "Ta sợ? Haha... Kiếm đạo này cũng không khắc chế ta, ta sợ cái gì? Muốn sợ cũng phải là Tiểu Lôi Hoàng sợ. Hơn nữa, năm thánh binh này có thể chấn áp người bên ngoài, nhưng trong ba tấc đất của ta căn bản không có chút tác dụng nào. Con người, ngươi thực sự không nên mang thanh kiếm này vào đây, khục khục khục..."  

             Đám người Bách Lý Ngự Thiên nhìn nhau khó hiểu, lão có ý gì?  

             "Hahaha... Xem ra các ngươi vẫn chưa biết, kiếm là thần kiếm, nhưng với công lực của các ngươi căn bản không thể phát huy hết uy lực của thần kiếm. Thần kiếm muốn khống chế chúng ta thì phải hấp thu rất nhiều Thánh Linh Khoáng mới được. Thật đáng tiếc...bây giờ các ngươi không còn cơ hội nữa rồi."  

             "Ý ngươi là gì?"  

             Khuôn mặt Bách Lý Ngự Thiên cứng lại, lão ta vung kiếm quát lớn.  

             Ầm ầm...  

             m thanh rung chuyển đất trời vang vọng cả vũ trụ, toàn bộ núi tuyết và các tảng băng trôi bắt đầu vỡ vụn từng lớp từng lớp rồi sụp đổ, thậm chí cả thế giới cũng như đang rung chuyển. Cảm giác như có một con ác ma đáng sợ sắp bò ra khỏi địa ngục, mang đến sự hỗn loạn cho thế giới.  

             "Lão phu nói... các ngươi ở lại đây, kiếm cũng để cho lão phu đi, khục khục khục..."  

             Ngay khi những lời này vừa nói ra, cơn chấn động càng thêm dữ dội, dường như cả không gian đều sắp sụp đổ, cảnh tượng như đến ngày tận thế, khiến ngay cả Bách Lý Ngự Thiên cũng không khỏi toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, trái tim lão ta chợt căng thẳng.  

             Ở một nơi khác bên ngoài kết giới, ba người  u Dương Lăng Thiên, Mộ Dung Liệt và Thượng Quan Phi Hùng tay cầm ba thanh thần kiếm phát ra ánh sáng kỳ dị đang cố gắng ngăn chặn màn sương đen, không cho nó tiến về phía trước.  

             Sắc mặt ba người đều căng chặt đến đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, toàn thân lộ ra gân xanh, có thể thấy bọn họ đã sử dụng toàn bộ công lực của mình để chống đỡ.  

eyJpdiI6IkFZRmtRWjRWQm1ENGsxa0lrNVRyaVE9PSIsInZhbHVlIjoicWZ5RVhRdkR1Vm1OVnFTbDFnZGJQOFhybUFHRFRlK1wvWFcySExPNnhmT2pWTmp5NjIyelJkbUxGQUpTWmxrVDRyMmFTUVpJMVloNnVNUlFnS0hMZ3U2Y1d4R2E4YU9hUU1TSTRVdit0WDZtcWR4ZmR3NzZBSlJ4ZkV6MmIxd3BBWjJicmRKNThQK1ppMFA0UFdMTExVdlB5MDhYOXdCeDZKTGU2Y1MyWFBXMkxMem9ydFwvTEh4bEhHYzFpdCtkV0wzXC9lTDlSZ2t4d2t4bElGcnEweFVwVGc2ZFA4RkJ4SW4za3VoNTArZE10UGVEaGgreVBFbzhmaCtTcUk4eERxaGx0R1Q4Znd0RXh1MVBDMDhPckhwZ3VxbllIUnlCSUZsXC9WZjFEVGIzVE94eWNmelJvbUM0c1RVMHFMSTZrOXQ3NkowcE5cLzVcL1AxWThqQ25EXC9QQWxWOXo2U2tXWmg0VnhTbVhyblhBT1V3Z1krQm1OU1RZc2xcL1lHbkZDYzhGZHppRDh3ejJkTzlmQWtRcDROdDFaK2FKSEdmRzUrT2xHVmpBRWVPaEtncGlkR3J0eVwvdis2bEVkK2lqbEFyMFVybEpJOUxhN2tnSHBFcFpMMzZFaHBPbXVKQjI2ZGZneDBNNzhNQXlGQWhUcGRZQVhBN21GVyt2K0RoZlNSdjBnMjU1d0hlXC9zUVh4Z0xmWG9ObThXdlNcL1hiWjBkTW1BeFJiTUpxMXJnOHdTV2M3S2FwZ2RNM0ptTk1BeE9hV0h3XC8xU3RacXVKMTQxRFZwR0Z0RllKK3Z2SHlTZld3QXh6cHByZU5CbHhHMlwvN01QNGRod2ZPcUJRakd0ZVg0UHdGUHVLTitpVjIraWJjOGUzdkQzWFFmQnZkeEhScFwvWEplTEl1M1daK1wvY053ZGFMd3BrK0R1eEJcL2FGbnI3M2Mrd3V4Zm1SSGVOVzJBTVJFcTR3dkNYTklZUzllNUE1akVLZ2htUHdiZXBGSVN4OWtoMFlmYm4xQ3hzaFVTTWgxcm14R3NhanFzc2lLSG9BMzlMS1wvRDdqRDJrczNvZkNJUllWVE1uMkhqQ1J3QVdZb1hmU01NcnQ1Rm9RVWpuNkpuTWhRIiwibWFjIjoiYTU0YWMwNzY5OTVhYzViMGI1NjZkZGEyMzMwN2Q5NzU1MGFlNWIxNmZjY2IwZGY5NjAzNjdmZmQ2YmM5ZjA2YSJ9
eyJpdiI6IktYMXVVVVFmNElpSzhCUTZ1dmJ1YWc9PSIsInZhbHVlIjoidXVybEh2dEp6WlZzNGZpMkZEY2ZkOWxIMXZFRll6bmdENUNteTVCWitqZnBZeXUyWTA5WmROQlVucXUzRGhuNWN4U1hcL0N6NlhwUkZ2bm53QlRsVHJsOXZDVW9SdG5XQnpSdm55XC9CQVwveWRTZTlsZnlXRlNWNWExMjZyNVRRWWhuQWlna2xDYmwra0ZNdWJNNjc2dUlNSkVTUFhvSTNpRlpRWDJUNGIzZlwvVzNCMXNqSHBDa1Q3R284cFZKZTFjZjdJeThUZDRod3RRdEFDMk1tcGJROWc9PSIsIm1hYyI6ImRiZDlmMjlkZjA0YWZmZWJlYTVlMGFiZDZhNWNiYzRmY2QyYTFmNTcwMjg4OWFmZDBhNTA0ZDEyMWZiMThkNzkifQ==

             Ba người đồng thời hét lên, nhưng tiếc là đã quá muộn, kiếm đã không còn, ba người lúc này cũng không còn sức để đuổi theo, chỉ có thể để mặc lực xung kích kia bay ra khỏi sương mù đen, ầm một tiếng đâm vào mấy căn nhà ngói. Trước mắt bọn họ chợt tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi...

Ads
';
Advertisement