“Hừ, nói cứ như là hay lắm, nói như vậy, ngươi thành tâm như thế, đã lĩnh ngộ kiếm đạo rất sâu rồi hay sao?” Long Kiếm Sơn khinh thường bĩu môi, vẻ mặt vô cùng không tin tưởng.
“Đâu, so với người bình thường thì mạnh hơn một chút đi.”
“Vậy ngươi vẫn chỉ là Thiên Huyền Cảnh tầng năm, chúng ta cũng đã là Thần Chiếu Cảnh rồi. Đừng nói rằng ngươi tu luyện kiếm đạo một trăm năm còn không bằng tiểu bối chúng ta.”
Vẻ mặt Long Kiếm Sơn đắc ý, tràn đầy vẻ khinh bỉ nhìn về phía Trác Uyên, dáng vẻ rất kiêu căng. Tước Nhi thấy vậy, tròng mắt lạnh lẽo, trong lòng khinh thường bĩu môi.
Ngu ngốc!
Lạc Tư Uyên cũng hung ác trừng mắt nhìn hắn ta một cái, trách mắng: “Long Kiếm Sơn, sao ngươi lại dám nói chuyện vô lễ với tiền bối như thế?”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Trác Uyên, khom người cúi đầu, tràn ngập áy náy: “Thúc thúc mù, xin lỗi, hắn ta chính là cái dạng này, bị nuông chiều hư hỏng, chất nữ xin thay hắn nhận lỗi với ngài…”
“Không ngại, đã nhiều năm như vậy, có rất nhiều người giống như tên nhóc mập mạp này, mắt cao hơn đầu, lão phu đã gặp qua rất nhiều, không có việc gì lớn cả.”
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng ta nói xong, Trác Uyên đã mỉm cười phất ống tay áo, từ chối cho ý kiến: “Ta thừa nhận, một trăm năm qua, ta đã dành phần lớn thời gian để tìm hiểu kiếm đạo, quả thực tu vi đã dừng lại rất nhiều. Có điều cũng không còn biện pháp nào khác, ai bảo ta thay đổi giữa chừng chứ. Trước đây đối với kiếm ta dốt đặc cán mai, bây giờ chỉ còn cách tìm hiểu gấp bội lần, ứng phó với ước chiến năm đó.”
“Dừng, một tên Thiên Huyền Cảnh thì có cái mẹ gì ước chiến? Ngươi nói tên đối thủ của ngươi cho ta, ta giúp ngươi là được rồi.”
“Long Kiếm Sơn, câm miệng.”
Long Kiếm Sơn lại không biết lựa lời lần nữa, vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói xúc phạm, bị Lạc Tư Uyên quở mắng một trận. Tạ Niệm Dương cũng nghe thấy những lời này, càng cảm thấy kinh hãi hơn: “Tại sao tiền bối thay đổi giữa chừng lại có thể ngộ được kiếm đạo đạt đến đỉnh cao như vậy được, thực sự là kỳ tích. Cho tới bây giờ ta cũng chưa gặp qua một luyện khí sư luyện ra linh kiếm mà lại đạt được sự hoàn mỹ như tiền bối, dường như trong mỗi thanh kiếm đều ẩn chứa một sinh mạng vậy.”
“Ha ha ha, thật tinh mắt, lại có thể cảm nhận được sinh mệnh ở bên trong kiếm. Tốt, mấy năm nay ta chính là dựa vào việc luyện kiếm để cảm ngộ được kiếm đạo. Mỗi khi có lĩnh hội, tất nhiên sẽ luyện từ cấp một đến cấp mười hai một vòng, kể từ đó, nhiều năm như vậy ta đã luyện ra ngàn vạn thanh kiếm rồi. Linh kiếm trong tay của ta cũng ngày càng có linh tính.”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười hớn hở, Trác Uyên lộ ra vẻ hài lòng: “Đại khái rất nhanh thôi, sau khi ta bế quan đột phá, là có thể đối phó với ước hẹn trăm năm chi chiến rồi.”
Thấy tình cảnh này, Long Kiếm Sơn khinh thường bĩu môi, lại nói chuyện vô lễ một lần nữa: “Một tên tu giả Thiên Huyền Cảnh, còn đặt công lực cho vẻ bề ngoài thì làm gì còn dư lực mà đi tái chiến với người ta? Đi chịu chết thì có. Hơn nữa, nếu như ngươi ngọc thụ lâm phong giống như bản thiếu gia, tốn chút công lực ở vẻ bề ngoài cũng không thành vấn đề, quan trọng là ngươi chỉ có phong thái bình thường, lại còn là một người mù, giữ gìn khuôn mặt trẻ này cho ai xem?”
“Lão tử tu luyện đại thành từ trẻ, không cần phải giữ gìn, lớn lên đã là như vậy rồi.”
“Đúng rồi đúng rồi, cha mẹ ta cũng tu luyện đại thành từ trẻ, không giống với Gia Cát quản gia và Lệ bá bá, trăm năm trôi qua cũng không thấy già đi.” Lúc này, Lạc Tư Uyên cũng vội vàng nói xen vào.
Long Kiếm Sơn khinh thường bĩu môi, không tin tưởng chút nào: “Làm sao có thể giống nhau được? Minh Chủ tu luyện trăm năm, đã là cường giả Dung Hồn Cảnh đỉnh phong. Còn lão đầu này mặc dù cũng tu luyện trăm năm nhưng chỉ là một Thiên Huyền Cảnh, làm sao hắn lại không già? Không chừng hắn sử dụng hết tất cả công lực để bảo vệ vẻ anh tuấn trên khuôn mặt của hắn thì có.”
Lời vừa nói ra, hai người còn lại cũng dè dặt nhìn Trác Uyên, im lặng không dám nói gì.
Quả thật, tu vi càng cao, thọ mệnh càng lớn, dung mạo sẽ bảo trì tương ứng với giai đoạn tuổi tác. Giống như Lạc Minh Viễn đã là cường giả Dung Hồn Cảnh đỉnh phong, có mấy ngàn năm thọ mệnh, như vậy trăm năm cũng chẳng qua chỉ là thời kỳ trẻ tuổi mà thôi, bộ mặt của hắn vẫn duy trì như hồi còn trẻ.
Thế nhưng, còn mấy người Gia Cát Ngọc Long, sau khi bản thân bọn họ già yếu rồi mới có cơ hội gia nhập vào Lạc Gia, dựa vào sự phụ trợ của thánh linh thạch mà tu vi tăng tiến rất nhiều. Mặc dù tuổi thọ của bọn họ cũng được kéo dài hơn, nhưng do lúc trước bọn họ đều đã già yếu rồi, mặc dù công lực của bản thân đã tăng tiến rất nhiều nhưng vẫn bảo trì hình dạng lão niên.
Mà đại đa số nam tử đều sẽ không sử dụng công lực để gìn giữ vẻ bề ngoài của mình, cũng chỉ có nữ tử yêu vẻ bề ngoài, coi khuôn mặt còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân, không tiếc tiêu hao công lực để dưỡng nhan bảo trì dung mạo.
Bởi vậy, trên đại lục này mặc dù tuổi tác rất già rồi nhưng vẫn mang dáng vẻ như thời niên thiếu thì nhất định là tuổi trẻ đã tu được đại thành, sẽ không bị năm tháng tàn phá.
Nhưng Trác Uyên chỉ là tu giả Thiên Huyền Cảnh, nhìn thế nào cũng không giống người đã tu được đại thành ở tuổi còn trẻ?
Nhưng bọn họ lại nào đâu biết rằng, bí quyết tu luyện của Trác Uyên là trở về cội nguồn, tu vi lùi mà thực lực tiến, thực ra tu vi chân chính của hắn cũng là Dung Hồn Cảnh đỉnh phong. Nếu không phải trăm năm nay vì ngộ kiếm đạo mà tiến độ tu luyện bị thụt lùi, chắc hẳn bây giờ hắn đã đạt đến đỉnh núi Quy Nguyên Cảnh rồi.
“Thúc thúc mù, mặc dù miệng Long Kiếm Sơn rất thúi nhưng hắn ta nói vẫn còn có lý. Nếu như ngươi muốn đối phó với chiến ước, cũng không cần phải sử dụng công lực tiêu tốn ở vẻ bề ngoài, mặc dù có hoa nhưng không có quả…”
Lạc Tư Uyên suy nghĩ một lúc, nhìn kỹ Trác Uyên rồi cười nói: “Hơn nữa, cuối cùng thực lực cũng phải dựa vào tu vi tăng tiến, còn vấn đề ngộ đạo, là mấy người cao thủ khi đạt đến đỉnh cao rồi làm, bây giờ ngài nên tranh thủ thời gian… À, chỗ ta còn một chút thánh linh thạch, nếu như ngài không chê thì…”
Nói xong, Lạc Tư Uyên đã chuẩn bị lấy thánh linh thạch trong giới chỉ đưa cho hắn.
Thế nhưng Trác Uyên mạnh mẽ phất tay áo ngăn cản nàng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mấy đứa tiểu bối này, đạo là tại tâm, không phải ở thực lực cao hay thấp. Mặc kệ nói thế nào cũng được, một tia lĩnh ngộ cũng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, hơn nữa nếu như ngươi để lỡ khoảnh khắc đó, qua khứ đã trôi qua rồi thì ngươi muốn tìm về cũng không thể tìm về được nữa. Nhưng nếu như muốn đề thăng tu vi thì cũng là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, có thời gian là được rồi. Sở dĩ một trăm năm qua ta chỉ ngộ kiếm đạo, mà không nhắc đến tu vi, bởi vì ta biến phân nặng nhẹ. Đường dài như vậy, ngươi có thể đi được bao xa, còn không ngươi sẽ trì trệ không bước tiếp được.”
“Dừng, một tên Thiên Huyền Cảnh mà thôi, có tư cách gì giáo huấn chúng ta?” Long Kiếm Sơn vẫn mang vẻ mặt coi thường, hai người còn lại thì ngẩn người, bỗng dưng ngây dại, trái tim đập loạn, dường như vẫn nghe chưa hiểu.
Keng!
Bỗng dưng, một tiếng ngâm khẽ vang lên, trong tay Trác Uyên chợt lóe lên ánh sáng, nhất thời xuất hiện một thanh kiếm dài bảy thước, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Cỗ linh khí cường đại mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, khiến cho ba người kia bỗng dưng bị kiếm khí này kiềm hãm, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
“Này… Đây là…”
“Trường Thanh Kiếm, dài bảy xích tám tấc, nặng chín cân chín lượng, cửu cửu chi sổ, vị cực đăng đỉnh. Cha ngươi là người đứng đầu Lạc Minh, lấy nhân nghĩa làm trọng, mặc dù có khí thế của quân vương nhưng vẫn chưa lộ ra vẻ bá đạo. Kiếm này tên là Trường Thanh, có thể liên thông thiên địa, mở ra hào khí của đế vương, rất phù hợp với cha của ngươi, cầm đi đi.”
Trác Uyên chậm rãi sờ thân kiếm kia, đưa đến trước mặt của Lạc Tư Uyên: “Nhiều năm không gặp, đây là thọ lễ ta cho hắn.”
Đồng tử nhịn không được đều đồng loạt co rút lại, ba người nhất thời bị thanh trường kiếm màu xanh này làm cho hoảng hốt, trong lòng không thể bình tĩnh được. Cho dù là tên tiểu tử ầm ĩ nhất Long Kiếm Sơn, lúc này cũng ngăn không được sự sửng sốt, hoàn toàn ngây dại. Dường như thanh kiếm này có một loại lực lượng chấn nhiếp được tâm thần, khiến cho bọn họ không thể dời mắt được.
Mãi đến một lúc lâu sau đó, Tạ Niệm Dương mới không khỏi hoảng hốt nói: “Đây là… Linh binh cấp mười hai, ngũ châu hiếm thấy, hơn nữa là thuộc loại linh binh hoàn mỹ tuyệt đối.”
“Cái gì? Cấp mười hai?” Hai người còn lại nghe thấy vậy cũng đồng thời hoảng hốt.
“Ha ha ha… Không phải ta đã nói rồi sao, ta ngộ kiếm đạo từ cấp một đến cấp mười hai. Được rồi, bây giờ các ngươi có thể cầm kiếm đi.”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trác Uyên ném thanh kiếm vào trong lòng của Lạc Tư Uyên, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, một làn gió nhẹ nhàng nhất thời đẩy ba người ra ngoài cửa: “Còn nữa, đừng nói cho cha ngươi biết chuyện đã gặp ta, các ngươi cũng không cần trở lại đây nữa, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện khác nhau, không thể nói ra được.”
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng đóng lại. Ba người không nhịn được run rẩy cả người, đều có chút ngẩn ra. Một lúc sau mới có thể phản ứng lại được. Nhìn thanh trường kiếm màu xanh trong tay, sự kinh dị trong ánh mắt chậm chạp khó có thể tiêu tán được.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, ba người Thần Chiếu Cảnh lại có thể dễ dàng bị một tu giả Thiên Huyền Cảnh tùy tiện đẩy ra ngoài cửa, lại còn không hề có chút phản ứng nào, thật sự quỷ dị.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy rùng mình, sau đó chăm chú nhìn thanh trường kiếm này một chút, Lạc Tư Uyên mới khom người hạ bái lần nữa: “Đa tạ ân huệ tiền bối đã ban kiếm, đại ân đại đức, vãn bối không dám quên. Hôm nay vãn bối xin cáo từ trước, đợi tương lai hữu duyên, nhất định sẽ báo đáp đại ân của tiền bối.”
Nói xong, ba người nhìn nhau một chút, vẻ mặt tràn đầy hân hoan rời khỏi nơi này.
Lần này cuối cùng cũng không đi một chuyến uổng công vô ích, đã cầu kiếm thành công. Cầm một thanh đại kiếm hiếm thấy như vậy tặng cho cha nàng với tư cách thọ lệ, nhất đinh hắn sẽ vô cùng vui mừng.
“Tước Nhi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Cảm nhận được bước chân rời đi của ba người, Trác Uyên suy nghĩ một chút, bất giác thở nhẹ ra.
Tước Nhi không khỏi sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Phụ thân, không phải người nói…”
“Htamlinh247, tám đại Thiên Địa Phong Huyệt, chỉ còn một cái cuối cùng, Lôi Ngâm Các của Kiếm Tinh Đế Quốc. Toàn bộ Phản Xung trận thức của ngũ châu cũng đã được bố trí kỹ càng rồi, chỉ đợi thời khắc bắt được Kiếm Tinh, chính là lúc chúng ta quay trở lại thánh vực. Trước đó, ta không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.” Trác Uyên suy nghĩ một lúc, sâu kín nói.
Tước Nhi nhìn hắn, cũng hiểu tấm lòng của hắn, khẽ gật đầu.
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng ngâm khẽ vang lên, thiên địa đại biến, một luồng khí thế cuồng mãnh đang hướng đến trấn nhỏ bí ẩn này.
Tước Nhu nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, bỗng dưng bước một bước, bay ra bên ngoài, đuổi theo hướng ba người vừa rời đi. Mà giờ phút này, ba người kia còn chưa biết có họa rơi xuống đầu, vẫn cầm thanh Trường Thanh Kiếm như cũ, vẻ mặt hưng phấn đi lại trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng ngươi cướp ta đoạt, trong mắt đều là sự kích động, yêu thích không muốn buông tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất