“Các ngươi nói… Rốt cuộc vị tiền bối kia là ai, có quan hệ gì với Lạc gia chúng ta?” Lạc Tư Uyên liên tục thưởng thức thanh trường kiếm màu xanh trong tay, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, nhìn về phía hai người còn lại.  

             Long Kiếm Sơn mỉm cười phất ống tay áo, không quan tâm chút nào nói: “Còn có thể có quan hệ gì? Không chừng ngày xưa lăn lộn ở Thiên Vũ, lăn lộn không nổi mới chạy đến trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, ỷ vào số tuổi lớn một chút, biết một chút bí văn mà thôi. Một tên tu giả Thiên Huyền Cảnh, còn có thể có quan hệ gì với Lạc Minh chúng ta được? Hừ, nực cười.”  

             “Htamlinh247, nhưng mà không thể chắc chắn được.”  

             Tạ Niệm Dương nhanh chóng phất ống tay áo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Ta chưa từng thấy qua một tu giả Thiên Huyền Cảnh lại có thể luyện chế ra được linh binh cấp mười hai, hơn nữa còn có thể luyện chế một cách hoàn mỹ như vậy được. Nếu như thủ pháp của hắn có tinh diệu đi chăng nữa, tâm tính có trầm ổn đi chăng nữa, thì không có công lực, cũng không thể nào làm được chuyện này. Ở trên phương diện này, nhất định có điều huyền bí.”  

             “Có cái rắm huyền bí, chúng ta đã thấy rõ ràng tu vi của hắn là Thiên Huyền Cảnh, một chưởng vừa nãy đẩy chúng ta ra ngoài phòng, không chừng cũng chỉ nhân dịp chúng ta đang không đề phòng, đánh lén thành chông. Bằng không mà nói, chỉ bằng chút thực lực kia thì làm sao có thể động được một cọng tóc gáy của chúng ta? Hơn nữa, chính hắn cũng nói, hắn tìm hiểu kiếm đạo trong trăm năm, chậm trễ tu luyện, không phải sao? Nếu như nói rằng ngộ đạo là chuyện mà các cao thủ tuyệt đỉnh nên làm thì hắn cũng chẳng có quan hệ gì cả. Ở trong Lạc Minh chúng ta, ngoại trừ các cung phụng như Lệ Lão, Cừu Lão thì con mẹ nó có ai ngộ đạo, không phải đều đang cố gắng đề cao thực lực hay sao?”  

             “Tuy nói như thế, nhưng ta cảm giác Kiếm Sư mù này vô cùng thần bí, sâu không lường được.” Nghe những lời của Long Kiếm Sơn nói, Tạ Niệm Dương nhíu chặt lông mày, nghi ngờ trong lòng không ngừng lan tỏa.  

             Long kiếm Sơn bất đắc dĩ trợn mắt một cái, khinh thường nói: “Cái gì mà sâu không lường được, chẳng qua hắn chỉ làm màu cho chúng ta xem, ta cũng không tin, một tên tu giả Thiên Huyền Cảnh trăm năm có thể sâu được đến mức nào?”  

             Lời vừa nói ra, hai người Lạc Tư Uyên cũng liếc nhìn nhau, thầm gật đầu.  

             Đúng vậy, một tu giả Thiên Huyền Cảnh, dường như rất khó có thể có quan hệ với những đại nhân vậy lớn mà…  

             “Ha ha ha… Linh binh cấp mười hai, hơn nữa còn là cực phẩm, lần này lão phu đi săn thú, thực sự là vận may rơi trúng đầu.” Nhưng mà, đúng vào lúc này, cuồng phong gào thét, một giọng nói tà dị vang lên, đột nhiên vang vọng khắp không trung.  

             Ngay sau đó, bóng dáng một lão già đầu hói chợt lóe lên, xuất hiện cách ba người mười thước, cười lớn một tiếng, chỉ vào thanh Trường Thanh Kiếm: “Tiểu cô nương, thật to gan, cầm linh kiếm cấp mười hai mà dám rêu rao khắp nơi, thực sự không để những kẻ ác trong thiên hạ vào trong mắt mà. Thức thời thì giao kiếm ra đây, còn không thì, hừ hừ…”  

             Đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, Lạc Tư Uyên nhất thời sợ đến run người, mạnh mẽ ôm kiếm vào trong lồng ngực, cả kinh kêu lên: “Ngươi là ai, hãy xưng tên ra.”  

             “Đúng vậy, hãy xưng tên ra, ngươi biết chúng ta là ai sao, dám đoạt kiếm của chúng ta, ngươi chán sống?” Mặc dù Long kiếm Sơn cũng run rẩy, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của đối phương, nhưng vẫn không quên khoe khoang thân phận của mình, rống to ra.  

             Nhếch miệng cười, hai tay lão già đầu hói chống nạnh, tà dị nói: “Khặc khặc khặc… Lũ ranh con, nếu như gia gia báo ra đại danh, không khéo lại hù chết các ngươi. Nghe cho kỹ, đại danh của gia gia chính là Thốc Ưng Lão Đầu danh chấn Tây Châu.”  

             “Cái gì, ngươi chính là tên Thốc Ưng Lão Đầu gian dâm cướp bóc, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào mà không dám làm?” Cả người không nhịn được run rẩy, Lạc Tư Uyên không khỏi hoảng hốt thốt lên: “Nghe nói lão ta đang phạm tội truy nã, cửu tông hợp lực muốn bắt lão ta nhưng cũng không thể bắt được bóng dáng của lão ta, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”  

             Tạ Niệm Dương cũng gật đầu liên tục, vẻ mặt ngưng trọng: “Đúng vậy, nếu như lão ta thực sự là Thốc Ưng Lão Nhân, nghe nói thực lực của lão ta là Quy Nguyên Cảnh tầng bảy. Mặc dù chúng ta liên thủ cũng khó có thể đối phó được. Cái này… Phiền phức lớn rồi.”  

             “Ha ha ha… Biết lợi hại là tốt rồi, như vậy thì ngoan ngoãn giao thanh kiếm ra đây, thuận tiện…” Không khỏi cười lớn một tiếng, trong mắt của lão già đầu hói bỗng dưng hiện lên một tia dâm tà, nhìn về phía Lạc Tư Uyên nói: “Tiểu cô nương, ngươi bồi lão già ta vài ngày, ta đảm bảo sẽ không tổn thương các ngươi, được không?”  

             “Ngươi muốn làm cái gì?”  

             Dẫm mạnh một bước, che khuất Lạc Tư Uyên đang run rẩy ở phía sau, Long Kiếm Sơn trợn mắt nhìn, mặc dù trên đầu đã mồ hôi lạnh nhễ nhại nhưng tinh thần vẫn mạnh mẽ như cũ: “Ngươi có biết chúng ta là ai không, sao lại có thể dám đụng vào chúng ta? Không muốn sống.”  

             “Ồ, ta đây lại có hứng thú nghe một chút, rốt cuộc các ngươi là thần thánh phương nào, lại muốn hù chết lão phu sao? Ha ha ha…” Lông mày nhíu lại, lão già đầu hói nhất thời mỉa mai cười.  

             Da mặt không nhịn được run rẩy, Long Kiếm Sơn khẽ cắn môi, quát to: “Vậy ngươi rửa lỗ tai nghe rõ ràng, chúng ta là người của Lạc Minh, vị tiểu thư này chính là hòn ngọc quý trên tay của Lạc Minh Minh Chủ, nếu như ngươi dám động vào nàng, cẩn thận bị Lạc Minh chúng ta đuổi tận giết tuyệt.”  

             “Cái gì? Tiểu thư của Lạc Minh?” Không khỏi cả kinh, lão già kia liếc mắt nhìn kỹ Lạc Tư Uyên.  

             Nhếch miệng cười, vẻ mặt Long Kiếm Sơn đắc ý nói: “Thế nào, sợ?”  

             “Sợ? Ta sợ cái rắm.”  

             Không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, vẻ mặt lão già đầu hói tràn đầy vẻ khinh miệt: “Lạc Minh thì có tính là cái gì, cùng lắm chỉ là một đầu xà của Tây Châu. Lão phu không lăn lộn được ở Tây Châu, cùng lắm thì chạy đến tứ châu tránh né, cũng giống vậy cả thôi. Hơn nữa, cho dù Lạc Minh các ngươi có cường thịnh trở lại, thì có mạnh mẽ được bằng Thiên Ma Điện kéo dài qua ngũ châu của chúng ta hay sao?”  

             Cái gì? Thiên Ma Điện?  

             Trong lòng không khỏi lộp bộp, ba người đều đồng loạt kinh hãi, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.  

             Trao đổi ánh mắt với hai người kia, vẻ mặt Lạc Tư Uyên kinh khủng nói: “Xong đời, tại sao lại là Thiên Ma Điện? Ta nghe Gia Cát gia gia nói qua, vài chục năm gần đây, ở Ngũ châu đại lục xuất hiện một tổ chức rất thần bí gọi là Thiên Ma Điện, bí mật cười thế, bên trong cao thủ nhiều như mây, sợ rằng ngay cả Lạc Minh chúng ta cũng không phải là đối thủ, đó chính là thế lực ngầm lớn nhất Ngũ châu. Chẳng qua môn phái này vẫn tương đối ít nổi danh, không có xuất hiện cùng với các thế lực Tây Châu chúng ta, Tây Châu cũng sẽ không muốn đi trêu chọc vào đám ma đầu này. Nhưng không nghĩ tới, Thốc Ưng Lão Ma không chuyện ác nào không làm lại là người của Thiên Ma Điện, như vậy chúng ta chết chắc rồi.”   

             Hai người còn lại nghe được, vẻ mặt cũng vô cùng kinh khủng.  

             Bọn họ chính là thái tử đảng (con ông cháu cha) của Lạc Minh, luôn luôn ỷ thế hiếp người, nhưng ai lại có thể nghĩ, lần này cây đại thụ ở phía sau cũng không thể trấn áp được cục diện ngày hôm nay, thực lực của bọn họ không thể nào đối phó được với lão ma đầu này.  

             Vừa nghĩ đến đây, ba người đã nhanh chóng muốn khóc.  

             Vút Vút Vút  

             Nhưng mà đúng vào lúc này, ba luồng gió lớn đột nhiên xuất hiện, cả ba người đều bị kiềm hãm, nhất thời không thể cử động được. Vẻ mặt lão già đầu hói kia vô cùng tục tĩu đi đến trước mặt ba người, hai tay không ngừng xoa xoa, cười gian nói: “Khặc khặc khặc… Lạc Minh tiểu thư, lão phu còn chưa từng chơi đùa qua đâu, không ngờ lần này lại có cơ hội, lấy được cả người cả kiếm, ha ha ha…”  

             Nói xong, hai chưởng đen nhánh đã duỗi tới khuôn mặt phấn nộn của Lạc Tư Uyên.  

             “A… Ngươi muốn làm gì?” Lạc Tư Uyên hét chói tai, trong mắt ẩn chứa nước mắt. Hai người còn lại cũng mang vẻ mặt phẫn nộ, rống to hơn: “Dừng tay, lão dâm tặc, ngươi muốn làm gì?”   

             “Hắc hắc hắc… Các ngươi cũng gọi ta là lão dâm tặc rồi, chẳng lẽ không biết ta muốn làm gì sao? Đương nhiên là chuyện một dâm tặc nên làm rồi, ha ha ha…” Ánh mắt Thốc Ưng Lão Ma càng thêm tà dị, càng ngày càng hưng phấn.  

             Lạc Tư Uyên lắc đầu liên tục, lệ rơi đầy mặt: “Không nên, không nên…”  

             “Dừng tay, mau dừng tay, khốn nạn…” Khóe mắt hai người còn lại cũng đỏ bừng, rống to. Có điều đáng tiếc, mặc dù bọn họ có làm như vậy cũng không thể giúp ích gì được.  

             Ba tên Thần Chiếu Cảnh gặp phải một lão ma đầu Quy Nguyên Cảnh, hiển nhiên bọn họ quá yếu, chỉ có thể mặc kệ cho lão ta muốn làm gì thì làm.  

             Vút!  

             Nhưng mà dúng vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng rên phát ra, trong nháy mắt lão già kia đã bị một luồng gió to đánh bay ra ngoài. Ba người Lạc Tư Uyên cũng run lên, lại có thể bắt đầu chuyển động.  

             Phốc!  

             Lão già kia phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trong lòng hoảng hốt, bò từ dưới đất đứng lên, nhìn sang, giận dữ nói: “Người nào?”  

             Ba người Lạc Tư Uyên cũng cả kinh, vội vàng nhìn theo ánh mắt của lão ta, nhưng lại nhìn thấy một thiếu nữ diện mạo thanh tú, khoác áo choàng trên vai, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không có một tia cảm tình, chính là Tước Nhi.  

             “Là ngươi?”  

             Ba người không khỏi sáng ngời, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Mừng vì rốt cuộc đã có người đến cứu bọn họ rồi, thế nhưng cũng rất ngạc nhiên, không phải cô gái này là con gái của Kiếm sư mù hay sao? Tại sao nàng lại có thực lực mạnh như vậy, nháy mắt đã đánh bay cao thủ Quy Nguyên Cảnh tầng bảy ra ngoài? Nàng ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

             Bây giờ cả ba người đã trợn tròn mắt, không hiểu rõ ràng cho lắm.  

             Nhưng Tước Nhi cũng không liếc mắt nhìn bọn họ thêm một lần nào nữa, chỉ là lạnh lùng liếc mắt sang nhìn Thốc Ưng Lão Ma, khẽ mở miệng, hơi thở mùi đàn hương cũng nhẹ nhàng tuôn ra: “Lăn!”  

             “Hừ, tiểu cô nương xen vào chuyện của người khác, xem ra ngươi còn không biết lão phu là…Ách…”  

             Cười lạnh một tiếng, Thốc Ưng Lão Ma còn có chút không phục, dù sao vừa nãy Tước Nhi cũng chỉ là đánh lén lão ta, liền muốn lừa gạt vài câu, tiến lên động thủ. Thế nhưng, một tấm lệnh bài Tử Kim chói mắt cũng đột ngột rơi vào tầm mắt của lão ta, khiến cho cả người lão ta không nhịn được run rẩy, lắp bắp nói: “Ngài… Ngài là Tử Lôi Điểu…”  

             “Ta bảo ngươi lăn, ngươi không nghe thấy sao? Hay ngươi muốn chết ở nơi này?” Lệnh bài phi điểu bên hông, chiếu xuống ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ từ cửu thiên, nhiệt độ trong mắt của Tước Nhi cũng càng ngày càng lạnh lẽo hơn.  

             Ừng ực một tiếng, Thốc Ưng Lão Ma nuốt nước miếng, không dám chậm trễ, căng thẳng khom người lui xuống, sau đó quay người lại, nhấc chân chạy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.  

             Thậm chí ngay cả ba người kia cũng có thể thấy rõ, trong nháy mắt lão ta xoay người, trong thoáng chốc mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng.  

             Điều này không khỏi càng khiến ba người thêm ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía Tước Nhi, ánh mắt càng thêm kỳ dị. Chỉ một câu nói thôi đã đẩy lui một lão ma đầu hoành hành trên Tây Châu mấy chục năm không người nào dám trêu chọc, rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào? Như vậy thì tại sao vị luyện khí sư chỉ có tu vi Thiên Huyền Cảnh kia lại có thể có một đứa con gái nghịch thiên như vậy được?  

             Tước Nhi vẫn không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái, giải quyết xong sự việc liền xoay người rời đi.  

             Lạc Tư Uyên vừa thấy vậy, vội vàng gọi lại: “Chờ đã.”   

             “Chuyện gì?”  

             “Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, đại ân đại đức, trọn đời không quên…”  

             “Được rồi, nếu như không có lệnh của cha ta, ta mới lười quản các ngươi.” Tước Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, từ chối cho ý kiến: “Còn nữa, cha ta bảo ta căn dặn các ngươi một câu, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, tài không thể lộ ra bên ngoài, đừng có làm màu. Bởi vì các ngươi… Còn không có tư cách này.”  

             Lời vừa dứt, Tước Nhi lắc mình một cái, trong nháy mắt đã biến mất, khiến ba người đều ngẩn người, một lúc lâu sau cũng không thể tỉnh lại được.  

             Em gái ngươi, rốt cuộc bọn họ đã đi đến cái địa phương quái quỷ nào vậy, tùy tùy tiện tiện lại đụng phải một người thì đều là cao thủ tuyệt thế? Còn có Kiếm sư mù là thần thánh phương nào?  

eyJpdiI6ImNVYWtHeEsxbzgxSkVwRWlpeCtaSXc9PSIsInZhbHVlIjoiU1krZ2pJYSt4VUdXSTFLSVdUa2FBMENaazAwMmNmQmRXNnNhUVZNK0N0RGVNRmxBVEtUaW5Md3VmeEo5Mis3QTZcL3BrY2pWbFVRajBYQnRlUEpONGpQcVExRXZYMXZwWDQrTUQ3YjVoXC8zbDBNXC90Q2cyc0tVT1Q5eUQ4UVk3eEVaYktqOFQ3cXN0NkRSeTlRdkptY2dBbG9FcE52R3N0SXpocTdpWmNMNk1OZmJGVE1iMTdBdEo3WkwxeVdUTk5vVUpmZEptSk9iV0dZenI3T29walUzSjFRSHY0RXowSVYreFp1QThCTzZyVU5GKzZDUHJUMWRcL3NSMitCcHNOZ1lDc3U0YVdZeHZYdHZYeEhsOFVWejBxbitrRDZBSVZhdm4zZFQxV2RDb0NhUzBHTm1USlVwVHVWTkNHbjRZZkNcLyIsIm1hYyI6IjY1ZGU5MzBmNTgzZTVlYzE4MTAzNDg4Mjc0ZDlmM2FkMDhhMjVmNmQ2ZDJlNWQzMmVhNjI4MTE2ODM5YzM0ZjEifQ==
eyJpdiI6Im9cL2ZQb01ERWhpek5WNCtyaWhWWXRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImMrQTMwN3pnY1pFT2R1NkkrZEdLS1FudEh2Z1Nkc1FVelphcTBNUkZXSDMyUkFHbFpiakxhaTdpZ3BYaTdXeTcwSVJqR2FaZG52alJ0XC9hdFZEdmdTYzFsYXNSSE5FTTZPN2FHTUVRYlVYb2NpaGhxRkZXU2hxTVVYcHNFOWJVTWRBTUFkMUxITytST3czQ1B1Rzg2ZDh3ck9uZTZkWnJZODQwVzNrWkkwT3BSQkw1dzg3UGw4eUFNVFhTblBxd2I2K1NWVVJ4bUttbmdPS1ZqMnVwZGFzZlJRazNISVlCdFlaV2tNc24rZ2hmUk5Ycm5xOUZVSVFwT3pucmxcL3B5ZU5hVnAwZldrNGw2VFdHWnBJNTJtTVpVZCtOcEpCb0ViUXBkYklDYTZvaFVcL084ZEtSenZtak1XWVhzREZzVzQwWW1HZ2J4MUhoR3kxMHpBNXBSU1wvTTIxV1pvRWJxYUlFR1R5UXhhYTFMNkcwakp6NUtVbUx2ZWdHTlhuaW0xZkNJUitNQ3ZUU0hmMmpVaGpRVDQ5ZnRiaGhEUE9QaG5FWnhiYjJScVlxNWNTNVg2dklwd2hWMnB5d3VZWU9qWitXYW9UK3hjeks2VkNJRTZQZXk5b1dOTEJaVytQU3BmYkhpS0V4MTBZS091MFZIXC9UeTM2emJxZGhVUDd2QmEyeVJwdDVcL0ZxK3ZwTmV6eHJmM1RidmtmejlETjRBR2p6THhsUnM2dzBoVUZvMFBWb2l6SVVOUHdvRWZSSkJiTWtaY3VpQkwzVzNIazFlbExtRGhoM1p3Zm9IeXcwNGhTZ2RxXC83SG54UmhYbDlFPSIsIm1hYyI6IjJjOGFiN2ZlZTUyMTZkNWY4M2RlOTdkNTRmNjVmMWU5YjE5NmE1OTcyYjBlZTVkZGU5YTM0MGQ0ODA5NTZiMzIifQ==

             Đứng trước cửa nhà Lỗ Ban làm búa lớn, thực sự đáng xấu hổ mà…

Ads
';
Advertisement