Ánh sáng rực rỡ của Trường Thanh Kiếm khiến tất cả mọi người sững sờ, nó khiến những ai đang có mặt ở đây vẫn hốt hoảng như cũ.
Lạc Minh Viễn hơi cân nhắc một chút, hắn chậm rãi nắm thanh kiếm trong tay, tiếp đó lại nhìn hộp gỗ, búng ngón tay mở nắp chiếc hộp ra. Ánh sáng màu đỏ của Hỏa Vân Kiếm cũng lập tức tỏa ra.
Nhưng mà, trước khi ánh hào quang màu đỏ nở rộ như trước, ánh sáng rực rỡ màu xanh nhanh chóng tỏa ra ánh sáng, trong khoảnh khắc, ánh sáng màu đỏ hoàn toàn bị hút vào bên trong thân thanh kiếm.
Chỉ trong giây lát, Hỏa Vân Kiếm đã rung nhẹ, ánh sáng bị kìm hãm và trở nên mờ ảo.
Thấy thế, con ngươi của mọi người không khỏi co rút lại, lại hoảng hốt một lần nữa: "Sao có thể, sao Hỏa Vân Kiếm này lại bị giáng cấp? Từ cấp mười hai xuống cấp mười một?"
Nét mặt của Tần Hạo cũng run rẩy, trên đầu nổi gân xanh, mười vạn con Thảo Nê Mã* đang phi nước đại trong lòng.
*Lạc đà Alpaca
Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Đường đường là kiếm linh cấp mười hai, đang yên đang lành sao lại bị giáng cấp? Chẳng lẽ thanh Trường Thanh Kiếm này lại có năng lực hấp thu linh lực của kiếm linh khác sao? Mẹ nó chuyện này cũng quá biến thái rồi!
Trong chốc lát, tất cả mọi người nhìn thanh Trường Thanh Kiếm tỏa sáng, ai nấy cũng đều có chút sững sờ. Đặc biệt là Tần Hạo đó, trái tim của lão ta đang chảy máu.
Linh binh cấp mười hai lão ta vừa mới đoạt được, ngay lập tức biến thành mười một phẩm, chuyện giảm giá trị này diễn ra cũng quá nhanh rồi! Lạc Minh chết tiệt, con mẹ nó, các ngươi tìm thanh kiếm kỳ quái như vậy từ đâu ra thế, mới nghe lần đầu!
Nhưng lão ta đâu nào hay biết, đây là thanh kiếm Trác Uyên tạo ra sau khi hắn ngộ ra Kình Thiên Kiếm Đạo, bản thân hắn lại sử dụng ma công Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Vì thế kiếm linh này có sức mạnh luyện hóa và dung hòa, bất kỳ kiếm linh nào ở trước mặt nó đều sẽ bị hút hết linh lực trong tích tắc, đánh mất linh khí rồi giáng cấp.
Bản thân Trác Uyên đã nhận truyền thừa của mấy vị cao thủ Đế Cấp, bây giờ lại lĩnh hội Kiếm Đạo, linh kiếm do hắn tạo ra sao có thể là vật tầm thường!
Nhưng những điều này, đương nhiên là mọi người không biết, bọn họ chỉ biết là thanh kiếm linh cấp mười hai này không chỉ hoàn mỹ mà còn quá mạnh mẽ, vô cùng quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cho bọn họ cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Nhưng Lạc Minh Viễn cầm thanh linh kiếm này trong tay, cẩn thận cảm nhận, lại có loại cảm giác quen thuộc xẹt qua trong đầu, sau một khoảng thời gian cân nhắc, hắn cười lớn: "Kiếm tốt!"
Nhìn nhau, ba người Lạc Tư Uyên thấy hắn vui mừng như vậy, bọn họ cũng không khỏi đồng loạt hưng phấn. Cuộc hành trình cầu kiếm lần này, cuối cùng cũng không lãng phí.
Ba!
Đậy nắp hòm lại, Tần Hạo lắc đầu thở dài, lão ta muốn chán chường rời khỏi. Lần thể hiện này không thành công thì thôi, lão ta còn bị tát vào mặt, mẹ nó Linh binh cấp mười hai cũng bị giáng cấp theo kiểu mơ mơ hồ hồ, chuyện này khiến trái tim lão ta đau như bị dao cứa. Cái gì cũng không may mắn không nói, còn xôi hỏng bỏng không!
"Đợi đã!"
Nhưng, lão ta còn chưa kịp rời khỏi, Lạc Minh Viễn đã vội vàng ngăn lại, hắn mỉm cười: "Tần minh chủ, đây không phải là quà của ngươi sao, ta nhận!"
Thở ra một hơi thật dài, Tần Hão lắc đầu bất đắc dĩ, trên gương mặt lão ta có phần mất mát và cay đắng: "Lạc minh chủ chê cười, nội tình của Lạc minh chủ vững chắc như vậy, một thanh kiếm thần có một không hai đương thời, việc này quả thực là lão phu đã bêu xấu rồi. Những gì lệnh thiên kim nói là đúng, thanh kiếm này của lão phu quả thực không có gì khác lạ với Lạc minh chủ. Huống chi, bây giờ nó còn bị giáng cấp. Lúc này đây lão phu xin từ biệt, đã làm phiền minh chủ nhiều rồi, mong Lạc minh chủ rộng lòng bỏ qua!"
Nói xong, Tần Hạo quay lưng lại muốn rời đi.
"Khoan đã!"
Vội vàng đưa tay ngăn cản lão ta, Lạc Minh Viễn cười nhẹ: "Tần minh chủ quá quá khách sáo, người đến là khách. Trước đó tiểu đệ cử người phát thiệp mời, quả thực là vì công việc bận rộn nên đã quên mất Tần minh chủ, việc này là lỗi của tiểu đệ. Bây giờ Tần minh chủ không so đo hiềm khích trước đó, đến đây mừng thọ, tiểu đệ tiếp đãi không chu đáo, vẫn mong được lượng thứ. Ngay tại đây, tiểu đệ xin nhận lỗi!"
Nói dứt câu, Lạc Minh Viễn khom lưng cúi đầu, thành khẩn vô cùng.
Nhìn hắn thật sâu, lại nhìn ánh sáng chói lọi của trường kiếm màu xanh trong tay hắn, mí mặt Tần Hạo giật mạnh, không khỏi thở dài: "Lạc minh chủ rộng lượng, bảo kiếm tặng anh hùng, thanh kiếm này thực sự rất hợp với ngươi. Cuối cùng lão phu cũng hiểu, tại sao Lạc minh chủ lại được các thế lực lớn ở Tây Châu tôn sùng như vậy. Trước đó đã xúc phạm, mong minh chủ thứ lỗi!"
Nói dứt câu, Tần Hạo cũng cúi đầu thật sâu, vẻ mặt thành khẩn.
Chứng kiến tất cả chuyện này, Lạc Tư Uyên cảm thấy có chút choáng váng, không khỏi hỏi Lạc Minh Ngọc: "Cô cô, không phải bọn họ đến quấy rối à, sao phụ thân hắn..."
"Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; người hủy ta một hạt, ta cướp người ba đấu. Lạc gia ta không sợ điều gì, nhưng cũng không làm điều ác với người khác, đây là tôn chỉ gia phong nhân nghĩa của Lạc gia ta!" Nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng ta, Lạc Minh Ngọc nhỏ nhẹ nói.
Gia Cát Ngọc Long ở bên cạnh cũng cười nhẹ nhàng: "Tiểu tiểu thư, cách tốt nhất để tiêu diệt kẻ thù trên đời là biến hắn thành bạn. Về mặt này, gia chủ làm rất tốt, quả thực giống hệt như Trác quản gia năm đó. Chỉ là Trác quản gia dùng lợi ích để dụ dỗ, còn gia chủ thì dùng tình cảm. Có thể nói, lần này Tần Hạo đến phá hoại, mặc dù chúng ta thắng lợi nhưng không hề bỏ đá xuống giếng, trái lại còn cho lão ta thể diện. Nếu đã như vậy mà lão ta còn không thể hiện chút cảm xúc nào đó thì chúng ta đây chỉ có thể coi lão ta là kẻ thù. Hành động này của gia chủ chỉ là đưa ra một cơ hội để lôi kéo lão ta, phải xem lão ta có đón nhận hay không. Dù sao lão ta cũng không ngu, có lẽ thật sự cảm nhận được tấm chân tình của gia chủ, nên đã đón nhận. Vậy là từ nay về sau, Lạc Minh của chúng ta đã phát triển thêm một bước!"
Gật đầu hiểu rõ, Lạc Tư Uyên dường như đã nhận ra, nhưng rất nhanh nàng ta lại ngây người, hỏi: "Trác quản gia là ai? Tại sao chúng ta chưa nghe thấy cái tên này trước đây?"
"Đó là một nam tử khiến người ta đau lòng, nhưng lại khiến người ta tưởng niệm."
Mi mắt khẽ run lên, Lạc Minh Ngọc không khỏi thở dài, trong mắt hiện lên nét buồn bã mờ nhạt: "Có thể bây giờ không còn nhiều người nhớ đến hắn, nhưng mấy lão nhân trong minh, mỗi khi nhắc tới tên hắn, bọn họ đều sẽ có ba phần kính sợ, ba phần bội phục, ba phần kiêng kỵ, một phần còn lại, thì là đáng tiếc!"
"Đáng tiếc?"
"Đúng thế, anh tài ngút trời, chết khi còn trẻ, sao có thể không tiếc?" Trong mắt dần trở nên mông lung, Lạc Minh Ngọc ngẩng đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng nhắc đến hắn nữa, lại rước lấy đau lòng!"
Gia Cát Ngọc Long cũng gật nhẹ đầu, lẩm bẩm: "Bình thường chúng ta không thường nhắc đến tên của Trác quản gia nhiều, cũng là không nỡ khiến nhóm người đại tiểu thư đau lòng, chúng ta chỉ thỉnh thoảng thầm trao đổi một chút mà thôi. Tiểu tiểu thư các ngươi không hiểu rõ, cũng là đương nhiên thôi!"
"Sợ khiến cô cô khổ sở? Chẳng lẽ... Hắn là người yêu của cô cô?" Cau mày, Lạc Tư Uyên yếu ớt nói.
Nở nụ cười, Lạc Minh Ngọc chợt để lộ biểu cảm cay đắng: "Ta coi hắn là người yêu, nhưng không biết trong lòng hắn lại yêu người nào? Tên ma quỷ đó, mặc dù cuối cùng ta không biết thi thể hắn ở nơi đâu, liệu trong lòng hắn đã từng có ta hay chưa..."
Nói xong, Lạc Minh Ngọc lại lộ ra vẻ buồn bã.
Trong lòng Lạc Tư Uyên khẽ động, dùng ánh mắt nhìn nàng thật sâu, trong mắt nàng ta có một tia sáng kỳ lạ. Nàng ta thực sự không hiểu, rốt cuộc thì Trác quản gia trong truyền thuyết này là người phương nào, có thể khiến cô cô của mình, nữ tử nổi tiếng là cứng rắn, dù sau khi hắn chết, cũng nhớ thương, lo lắng đến như vậy.
Hắn... Rốt cuộc có điểm nào kỳ lạ? Chẳng nhẽ trên thế gian thực sự có nam tử như vậy sao?
Nghĩ như vậy, Lạc Tư Uyên không khỏi quay đầu nhìn về hai kẻ bám đuôi phía sau là Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương, ngay lập tức trong lòng nàng ta bị nghẹn, lắc đầu cười.
Không thể nào, sao ta lại không tìm được cơ chứ, ha ha...
Buông bỏ những nghi ngờ trước đó, lúc này Lạc Minh Viễn lập tức mời Tần Hạo vào bàn, nâng cốc nói những chuyện vui vẻ. Trước đó Tần Hạo đến phá hoại, tự nhiên Lạc Minh Viễn không có vẻ mặt tốt với lão ta. Nhưng lúc này thì khác, vị lão huynh này đã bị mình kéo lên thuyền giặc, tự nhiên đối xử tử tế với nhau, không nói lời ác ý gì với đối phương.
Kết quả là, bữa tiệc linh đình trên bàn rượu lại lấy lại cảnh tượng náo nhiệt. Nhưng đôi mắt của mọi người vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu xanh của thanh kiếm.
Tần Hạo cũng như vậy, lão ta cân nhắc một chút, cuối cùng chắp tay hỏi: "Lạc minh chủ, kiếm thần như thế, không biết ngài lấy được ở đâu?"
Có chút trì trệ, Lạc Minh Viễn liếc nhìn thanh kiếm thần, hắn cũng có chút khó hiểu, sau đó nhìn về phía Lạc Tư Uyên: "Tư Uyên, các ngươi lấy thanh linh kiếm quý báu như thế này từ nơi nào?"
Những lời này vừa nói ra, trên bàn rượu đang vui vẻ bỗng im lặng, từng đôi mắt im lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ, muốn tìm tòi đáp án.
"Phụ thân, vì món quà mừng thọ của ngươi, chúng ta đã hao phí không ít tâm tư!"
Nhìn nhau, ba người không khỏi nở nụ cười tự mãn, sau đó nói: "Ngươi không biết, chúng ta đã rất vất vả mới có thể gặp được người thợ rèn kiếm này ở Trấn Tuyệt Kiếm..."
"Trấn Tuyệt Kiếm?"
Lông mày của lão ta không khỏi run lên, Tần Hạo lập tức thốt lên: "Chẳng lẽ thanh kiếm này được tạo ra bởi đôi tay của Manh Kiếm Sư đại sư sao?"
Trước mắt sáng lên, Lạc Tư Uyên nhìn lão ta gật đầu, ngạc nhiên nói: "Ồ, ngươi cũng biết hắn? Đúng thế, chúng ta đã cầu xin rất lâu hắn mới bằng lòng cho chúng ta một thanh kiếm, thậm chí còn tự mình chọn nó cho phụ thân, làm quà mừng thọ cho hắn!"
"Ta đã nói mà, sao các ngươi có thể chọn chính xác như vậy, đúng với ý muốn của phụ thân, hóa ra sau lưng có cao nhân giúp đỡ, ha ha ha..." Nở nụ cười, Lạc Minh Viễn gật nhẹ đầu, sau đó hắn nhìn về phía Tần Hạo và nói: "Sao thế, Tần minh chủ, người thợ kiếm này có gì không ổn sao?"
Lông mày nhăn lại thật sâu, Tần Hạo liếc nhìn ba người Lạc Tư Uyên, thở dài: "Ba tên tiểu bối, các ngươi có thể xin được linh kiếm từ trong tay kẻ kỳ quái đó, quả thực là vô cùng may mắn! Thật không dám giấu, hai mươi năm trước ta đã nghe nói về kẻ kỳ quái này, hơn nữa cũng từng cử người đi xin kiếm, nhưng không ai thành công. Cuối cùng, trong lúc tức giận, ta muốn dùng vũ lực để cướp đoạt, kết quả là cử đi bao nhiêu người thì bấy nhiêu người biến mất, bọn họ đều là cao thủ Quy Nguyên. Mãi cho đến khi một trăm cao thủ mất tích, ta mới nhận ra, đó là một cái hang không đáy, ta không dám đi xa hơn nữa. Manh Kiếm Sư này chắc chắn không phải người tốt!"
"Sau đó ta nghe nói, còn có người cử ra ba bốn trăm cao thủ Quy Nguyên đến đó, kết quả là trong nháy mắt đã thua toàn bộ, ngay lập tức da đầu ta không khỏi run rẩy, trong lòng vui mừng, may mà ta không đi, đó đúng là hang động của quỷ. Sau đó, không ai dám tới đó nữa, cho dù nơi đó có kiếm thần của năm châu đi chăng nữa thì đoán chắc cũng không có ai dám đến trộm. Hơn thế, từ đầu đến cuối, không một ai lấy được thanh kiếm nào tử trong tay kẻ kỳ quái nọ. Nhưng ngàn lần không ngờ rằng lệnh thiên kim lại có thể lấy được một thanh từ trong tay hắn, đó quả thực là chuyện may mắn vô cùng lớn. Và đúng như những lời đồn đại, dưới tay Manh Kiếm sư là linh kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, đồng thời ánh mắt nhìn ba người Lạc Tư Uyên, đầy vẻ kỳ quái.
Thứ mà ngay cả hàng trăm cao thủ Quy Nguyên cũng không lấy được, ba tên nhóc con lại thực sự làm được, chúng thật may mắn làm sao!
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng trước đây, khi đó Tước Nhi dùng một câu nói đẩy lùi Thốc Ưng Lão Ma, trong lòng ba người bất giác lại trở nên hoảng sợ, có phải bọn họ vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan không...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất