Trong mắt Tần Hạo lóe lên từng tia tinh ranh, Tần Hạo ngó qua bốn phía, nhìn tất cả ánh mắt si mê của mọi người, không khỏi cười tà, ôm quyền nói: "Chư vị, thanh kiếm này tên là Hoả Vân, là lão phu lựa chọn tỉ mỉ, dâng lên cho Lạc Minh Chủ. Dù sao cũng là làm quà mừng thọ, lão phu há có thể keo kiệt?"
Bà mẹ nó cái đồ hung hãn này, Linh binh cấp mười hai, trên đời có thể có mấy cái, cái này còn là lựa chọn tỉ mỉ? Làm như ngươi có nhiều lắm vậy, làm màu!
Khoé miệng bất giác co giật, trong lòng mọi người ai cũng tức anh ách, nhưng nhìn về phía ánh sáng rực rỡ của linh kiếm kia, vẫn không nhúc nhích.
Mấy câu nói đó của Tần Hạo, rõ ràng chính là bộ mặt của nhà giàu mới nổi, chỉ là nhà giàu mới nổi có cái tốt của nhà giàu mới nổi, chính là người ngốc nhiều tiền. Bằng hữu kiểu này, mọi người đều vui vẻ kết giao, dù sao cũng chẳng lỗ. Suy cho cùng, không có ai là Thánh Nhân cả, ai cũng có lúc tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài, những người vui vẻ rải tiền, họ dĩ nhiên bằng lòng kết giao thêm vài người.
"Mặc dù Lạc Minh Chủ và tại hạ có chút hiềm khích, nhưng lòng dạ tại hạ rộng lớn, không để ý đến điểm này chút nào. Thanh Linh binh cấp mười hai này, nếu đã mang đến, thì nhất định nguyện ý hai tay dâng lên!"
Hoàn toàn hiểu rõ tâm thái mọi người ở đây, Tần Hạo nhếch miệng cười, thật sự đem trường kiếm đỏ thẫm kia đưa cho Lạc Minh Viễn, trong mắt tản ra ánh sáng quỷ dị.
Mí mắt giật giật, Lạc Minh Viễn thấy cảnh này, trong lòng bất giác hơi do dự, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương đang giương ra bộ mặt càn rỡ hống hách, lại không biết có nên nhận thanh kiếm này hay không.
Nếu nhận, Lạc Minh họ thua trận này một bậc, Tần Hạo vốn dĩ cũng không phải là khách họ mời tới, người ta tự mình tới đây, cũng không ăn uống chỗ của hắn, chỉ là tặng quà mà thôi, món quà này vốn không nên nhận lấy, nếu không thì sẽ bị nghi có lòng tham, Lạc Minh hắn thế mà lại tham đồ của Tần Minh, Lạc Minh dĩ nhiên sẽ thua một bậc, truyền ra bên ngoài, bị mọi người bàn tán làm trò hề, danh tiếng cũng sẽ giảm đáng kể.
Nhưng nếu không nhận, thì vừa lúc lọt vào quỷ kế của Tần Hạo. Lão ta vốn không muốn tặng thứ này, Linh binh cấp mười hai, hiếm thấy trên đời, ai lại nỡ tặng? Đem ra chính là vì ra vẻ, tạo chút danh tiếng, áp bức Lạc Minh một phen. Hiện tại tất cả mục đích đều đạt được, kiếm này đưa hay không đưa đã không quan trọng.
Lạc Minh Viễn nhận, danh tiếng của Lạc Minh gia sẽ giảm xuống, Lạc Minh Viễn không nhận, lại hợp ý của lão ta. Lão ta có mặt mũi, tạo được danh tiếng, mua bán không cần vốn.
Cho nên bất luận thế nào, trận này Lạc Minh đều thua!
Mí mắt hơi run rẩy, Lạc Minh Viễn suy xét một chút, cuối cùng thở dài một hơi, mặt đầy lạnh lùng nói: "Ý tốt của Tần Minh Chủ tại hạ xin nhận tấm lòng, có điều món quà này quá quý giá, tại hạ không thể nhận."
"Cái gì, món quà này quá quý? Vậy lần sau đổi cái khác rẻ hơn chút, ha ha ha..." Vừa đúng lúc, tìm một cái cớ hạ xuống màn này, Tần Hạo vô cùng tự nhiên cầm lại thần kiếm, giao cho tùy tùng, ánh mắt nhìn về phía Lạc Minh Viễn và mọi người, tràn đầy vẻ châm chọc, gương mặt Lạc Minh Viễn vẫn bình tĩnh, hung hăng nhìn chằm chằm lão ta, không nói một lời.
Ngay sau đó, Tần Hạo nhìn quanh mọi người lần nữa, ôm quyền, cười to lên: "Còn có một việc, tại hạ ở trong ngày vui của Lạc Minh Chủ, muốn thông báo với chư vị một tiếng. Sang năm mùng mười tháng năm, là đại thọ hai trăm sáu mươi tuổi của lão già cổ hủ này, chư vị ở đây mỗi người ở đây đều được mời, đến ngày đó nhất định phải đến dự đó. Còn có Lạc Minh Chủ, tiệc mừng thọ của ngài mặc dù không có mời lão phu, nhưng tiệc mừng thọ của lão phu, ngài ắt phải đến, đến lúc đó Tần Minh nhất định cung cung kính kính gửi thiệp mời cho ngài. Chỉ là không biết, ngày đó ngài chuẩn bị quà mừng cho lão phu, là cái gì nha? Lạc Minh lớn hơn Tần Minh rất nhiều, lão phu thật sự rất mong chờ, ha ha ha..."
"Chúng ta đi."
Tần Hạo cười to một tiếng, sau đó xoay người bước nhanh ra phía đại sảnh rời đi, lòng lão ta vui sướng, thoải mái một trận. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tần Minh cũng thắng Lạc Minh được một lần, để hắn mất hết thể diện.
Bọn người Lạc Minh Viễn u ám nhìn họ, hai tay siết lại, nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào. Khách mời ở đây, nhìn qua liếc lại hai bên, cũng giữ im lặng, bất lực lắc đầu.
Ài, lão đại bị lão nhị đánh một bạt tay, còn không thể đánh lại, ngẫm lại mùi vị này cũng không dễ chịu cho lắm!
Ba Ba Ba!
Bỗng nhiên, ngay lúc này, lại nghe thấy ba tiếng xé gió vang lên, ba cái bóng đen đột ngột đến ngăn trước mặt Tần Hạo, hét lớn: "Chờ chút, lão già!"
"To gan, ai dám ngăn cản đường đi của minh chủ Tần Minh ta?"
Bất giác nhíu mày, lúc này người đàn ông cao lớn phía trước kia hét lên, muốn ra tay, lại bị Tần Hạo phất tay cản lại, lại nhìn kĩ ba người trước mặt, lên tiếng chế nhạo: "Ta cứ tưởng là ai, thì ra là tiểu thư Lạc Minh và hai vị công tử thế gia. Sao vậy, mấy vị cháu trai cháu gái muốn cản đường đi của lão phu, còn có gì chỉ giáo?”
Không sai, đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, chính là ba tiểu quỷ Lạc Tư Uyên, Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương. Trải qua hơn ba tháng bôn ba, cuối cùng họ cũng kịp thời chạy về tiệc mừng thọ của Minh Chủ, vội tới mừng thọ Lạc Minh Viễn.
Chỉ là vừa mới vào cửa, đã đụng phải Tần Minh Minh Chủ này đang phá đám, nhất thời liền tức giận.
Hai bên liếc nhìn nhau, con ngươi của Lạc Tư Uyên đảo tới đảo lui, lại cười đùa một tiếng: "Lạc bá bá, ngươi đến chúc thọ cha ta sao, sao có thể đem quà mừng thọ đi? Chẳng lẽ còn có đạo lý quà tặng đi rồi, còn có thể lấy lại?"
"Ha ha ha... Cháu gái, không phải lão phu muốn đem quà về, chỉ là cha ngươi nhìn chướng mắt, trả lại cho ta mang về. Lão phu không tranh thủ thời gian mang đi, chẳng lẽ còn để đây làm bẩn mắt Lạc Minh Chủ sao? Ha ha ha..."
"Thật vậy sao? Cha ta chướng mắt? Đó là cái gì, có thể cho ta xem chút được không?"
"Đương nhiên, mời cháu gái xem qua, chỉ có điều thấy xong tuyệt đối đừng quá kinh ngạc. Dù sao ngươi cũng là tiểu thư của Lạc Minh, trên đời này có dị bảo quý hiếm gì là ngươi chưa từng xem, lỡ như biểu hiện ra quá sửng sốt, e là làm người ta chê cười, ha ha ha..."
Tần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt loé lên vẻ khinh miệt, sau đó mặt đầy mong đợi đem hộp gỗ kia mở ra lần nữa, muốn xem vẻ mặt chấn kinh của tiểu thư Lạc Minh một chút, lại chế nhạo nàng ta một phen.
Kết quả, cùng với cái hộp gỗ kia mở ra, là ánh sáng đỏ thẫm của Hoả Vân Kiếm chiếu lên mặt của tất cả mọi người, làm cho mọi người giật mình tim đập loạn nhịp lần nữa. Ánh mắt ba người Lạc Tư Uyên cũng thẳng tắp, rất lâu cũng không dời tầm mắt.
Ba!
Lại đem cái hộp gỗ kia đóng lại, ánh sáng màu đỏ cũng tiêu tán không để lại dấu vết, Tần Hạo dùng ánh mắt có chút quỷ dị liếc qua Lạc Tư Uyên còn đang ngẩn người, giễu cợt lên tiếng: "Thế nào, tiểu thư Lạc gia, chưa từng thấy qua dị bảo như này sao?"
"Thôi đi, vậy thì có gì hay đâu, khó trách cha ta chướng mắt, rác rưởi."
Hơi điều chỉnh lại biểu cảm, Lạc Tư Uyên bĩu môi khinh thường, khẽ giương mắt liếc qua lão ta, thản nhiên nói: "Mặc dù món đồ chơi này của ngươi chẳng ra sao cả, không lọt nổi mắt xanh của cha ta cũng phải. Nhưng nhìn ngươi tuổi cũng đã cao, về mặt tình cảm không dễ dàng gì mà còn vội vàng đến tặng quà cho cha ta, ta thay cha ta nhận đi. Để kiếm lại, ngươi có thể đi rồi."
"Tư Uyên!"
Lạc Minh Viễn không khỏi giận dữ mà quát một tiếng, hung hăng liếc nàng ta, mắng lên thành tiếng. Món quà này, làm sao hắn có thể nhận, nếu nhận không phải sẽ bị khắp thiên hạ này xem thường sao? Hai người Lạc Minh Ngọc và Nguyệt Nhi, cũng đánh ánh mắt về phía nàng ta, để nàng ta chớ có làm bừa.
Có điều nàng ta lại làm như không thấy, vẫn như cũ chăm chú nhìn vào hai con ngươi của Tần Hạo kia, trong mắt loé lên nụ cười giảo hoạt.
Nhịn không được ngưởng mặt lên trời cười ha hả, Tần Hạo thở dài, lắc đầu nói: "Ai da, bảo bối này của lão phu, Lạc Minh Chủ không thèm, nhưng tiểu thư Lạc gia lại yêu thích muốn có, cũng không biết là người nào có mắt nhìn, người nào không có nữa, Lạc Minh Chủ, phần đại lễ này của lão phu, ngài thật sự bằng lòng nhận sao?”
Tần Hạo gắt gao nhìn về phía Lạc Minh Viễn lần nữa, trong mắt đầy sự chế nhạo, chờ hắn trả lời. Lạc Minh Viễn giận dữ nhìn chằm chằm lão ta, không nói gì, chỉ là sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Ba!
Thế nhưng đúng lúc này, Lạc Minh Viễn còn chưa lên tiếng, Lạc Tư Uyên đã giật lấy cái hộp gỗ kia, bang một tiếng quăng lên trên bàn, cười đùa mà nói: "Nếu đã muốn tặng, thì đừng chậm chạp lề mề như vậy, không phải bản tiểu thư đã nói rồi sao, quà này của ngươi tuy không được tốt lắm, nhưng ta nhận!"
"Tư Uyên, ngươi làm cái gì, còn không mau trả lại." Lạc Minh Viễn trừng mắt một cái, giận dữ lên tiếng, Tần Hạo lại là một mặt nhạo báng nhìn về phía hắn nói: "Xem ra Lạc Minh Chủ vẫn là rất muốn có bảo vật này của lão phu, vừa rồi còn chơi trò thanh cao cái gì ha ha ha..."
Lạc Minh Viễn nhịn không nổi mà giật giật khoé miệng, tức giận đỏ lừ cả mặt, Tần Hạo cười càng thêm càn rỡ.
"Lão già, cha ta sẽ yêu thích món đồ chơi rách rưới này của ngươi sao? Chỉ là nhìn ngươi đi đường vất vả, không đành lòng cự tuyệt mà thôi, ngươi còn được đà lấn tới?"
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Tư Uyên lại khinh thường bĩu môi, nói: "Món đồ hạ đẳng như này của ngươi, Lạc Minh ta có cả đống, ai mà thèm chứ? Quà mừng bản tiểu thư chuẩn bị, còn tốt hơn đống sắt nát vụn này của ngươi nhiều."
Dứt lời, trong tay Lạc Tư Uyên liền loé lên ánh sáng, một trường kiếm màu xanh đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, một cỗ ánh sáng xanh hòa hợp kia, nhất thời khuếch tán ra bốn phía, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người lúc này. Đến cả Cửu Tông Tông Chủ Võ Thanh Thu, cũng không ngăn được thân mình run rẩy kinh ngạc, triệt để ngây người.
Kiếm này, kiếm này...
"Cấp mười hai cực phẩm." Hơi nheo mắt lại, Viêm Ma thì thào lên tiếng.
Ôn Đào chậm rãi lắc đầu, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kích động: "Không chỉ là cực phẩm, quả thực chính là hoàn mỹ. Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua, một thanh Linh binh có linh quang (*) như vậy, dường như hoà vào trời đất, độc nhất trên đời. Khó trách, tiểu cô nương kia không lọt mắt thanh Hoả Vân đó. So với kiếm này, thanh kiếm kia quả thật là đồ bỏ."
(*) Linh quang: ánh sáng thần kỳ.
Lời vừa nói ra, mọi người bất giác khẽ giật mình, trầm ngâm một lát, đều cùng nhau gật đầu.
Tần Hạo kia cũng từ vừa mới bắt đầu đắc chí, bỗng dưng thân thể run run, lộ ra khuôn mặt khó tin, trong mắt đều là vẻ mờ mịt.
Làm sao... Làm sao có thể... Lạc Minh còn có thần binh trấn gia như vậy, năm châu chỉ thấy một món?
Ba người Lạc Tư Uyên, sắc mặt hài lòng, nhìn nhau một lát, vội vàng cúi người, hai tay dâng thanh kiếm kia lên cho Lạc Minh Viễn nói: "Kiếm này tên là Trường Thanh Kiếm, dài bảy thước tám tấc, nặng chín cân chín lượng, con số chín chín, là số đứng đầu. Phụ thân nhân nghĩa chi phong, hiệp can nghĩa đảm, thiên địa chung thuộc, lãnh tụ phong phạm. Tư Uyên và hai vị thế huynh, chọn lựa rất lâu, mới chọn ra được thanh kiếm này hợp với phụ thân nhất, đặc biệt dâng tặng. Chúc phụ thân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Lời vừa nói ra, mọi người mới thình lình phát hiện, kiếm này không chỉ là một thanh kiếm hoàn mỹ vô khuyết Linh binh cáp mười hai, mà còn là một thanh kiếm đặc biệt chế tạo riêng cho Lạc Minh Viễn, giống y như tác phong của hắn, ung dung tĩnh nhã. Cùng với lực áp bách của thanh Hỏa Vân Kiếm trước đó, hoàn toàn khác nhau.
Đây mới là thần kiếm được tuyển chọn tỉ mỉ!
Nói như vậy, kiếm như thế này Lạc Minh còn có rất nhiều, có thể tuyển chọn tỉ mỉ, còn có dư?
Bà nội nó, lai lịch bên trong Lạc Minh này, vượt qua Song Long Viện sao? Mình còn muốn chơi người ta cái rắm...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất