Ngẩng đầu đánh giá cẩn thận tình hình trong kiếm lư, không có dấu vết đánh nhau, Mộ Dung Tuyết tạm thời bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy kiếm sư mù kia đâu, không phải là bị Kiếm Vương đại nhân thuận tay xử lý rồi chứ!"
"Ta vừa mới đến nơi này gặp phải sự cản trở của trận pháp cấp chín, nên đã thuận tay phá vỡ."
Dùng ánh mắt chăm chú nhìn thoáng qua ngôi nhà nhỏ bằng trúc, Đan Thanh Sinh mỉm cười, thản nhiên nói: "Nhưng bên trong nhà, chỉ có kiếm mà không có người. Nhưng không thể không nói, bên trong mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa Kiếm đạo sâu xa, khiến người xem thế là đủ rồi. Lão phu cũng không biết, trên đời còn có kỳ nhân như vậy, chỉ sợ hắn đã là Kiếm Sư đứng đầu thiên hạ, ha ha ha..."
Nghe những lời này, Lạc Tư Uyên không khỏi thở dài một hơi, nhẹ nhõm. Vẫn ổn, Manh thúc không ở đây, không gặp phải thủ đoạn độc ác!
Nhưng, Mộ Dung Tuyết không phải là tiểu cô nương như thế, nàng ta làm mọi thứ rất tỉnh táo, nên tiếp tục hỏi: "Không rõ vì lý do gì mà Trảm Long Kiếm Vương tìm Manh Kiếm Sư, ngươi định làm gì với hắn?"
"Lão phu chỉ tìm hắn để hỏi một vấn đề!"
"Đơn giản như vậy, chỉ đưa ra câu hỏi?"
"Nếu như đáp án không đúng với tâm ý của lão phu, chỉ e không thể không tháo đầu hắn xuống!" Đôi mắt của lão ta hơi nheo lại, ánh sáng lóe lên trong mắt Đan Thanh Sinh, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Nghe thấy câu này, trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy nặng nề, nàng ta thở dài. Cao thủ Kiếm Vương có sát ý, dựa vào thực lực của nàng ta thì không thể cản lại được, cho dù nàng ta đã là Quy Nguyên cảnh đỉnh.
Lạc Tư Uyên cũng giật mình, nàng ta càng thêm lo lắng, trong lòng liên tục cầu nguyện, Manh thúc đừng bao giờ quay lại, có người đang chờ để giết ngươi, hơn nữa người này còn là cao thủ tuyệt đỉnh, hiếm có trên đời. Nếu ngài trở về, thì sẽ mất đi tính mạng, ta sẽ áy náy đến chết!
Nhưng hiển nhiên là, lời cầu nguyện của nàng ta chẳng có tác dụng gì cả....
"Ôi, hôm nay náo nhiệt quá, đã lâu rồi không có nhiều khách đến nhà kiếm của ta như vậy!"
Thân thể không khỏi chấn động, mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, lại thấy một thanh niên mặc áo trắng, mảnh vải trắng che đi đôi mắt, chậm rãi đi tới đây, khóe miệng hắn ta còn cong lên nét cười xấu xa: "Trong đó cũng có vài luồng khí tức quen thuộc, bạn cũ đến thăm, ha ha ha..."
Đồng tử không khỏi co rút kịch liệt, Lạc Tư Uyên giật mình gào to: "Manh thúc, mau trốn đi, có người muốn giết ngươi!"
"Giết ta? Kẻ nào, không phải đều là bạn cũ hay sao, ta không hề trêu chọc các vị!" Không quan tâm chút nào, Trác Uyên không đưa ra ý kiến mà lại cất tiếng cười, không chút lo lắng.
Bạn cũ?
Một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt, Lạc Tư Uyên quay đầu lại nhìn khuôn mặt hai người Đan Thanh Sinh và Mộ Dung Tuyết, lại đột nhiên nhận ra bọn họ đang nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, như thể bọn họ đã nhìn thấy một con ma.
Nhưng sự thật đúng là như thế, Đan Thanh Sinh chỉ tay vào Trác Uyên, cứng đờ hồi lâu, sau đó hét lớn: "Ngươi... Ngươi chưa chết?"
"Ta đương nhiên chưa chết, bằng không giữa ban ngày, ngươi lại gặp ma?"
"Thật không ngờ, ngươi là Manh Kiếm Sư!"
Mí mắt Mộ Dung Tuyết cũng giật mạnh, nàng ta hít sâu, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc Lạc Tư Uyên, thản nhiên nói: "Ngươi không cần lo lắng, vị Manh thúc này của ngươi là đại ma đầu đứng đầu thiên hạ. Hắn không hại người là may mắn lắm rồi, ai có thể làm tổn thương hắn được?"
"Đúng, ai có thể giết được ta chứ? Ha ha ha.... Nha đầu, biết pha trà không? Đun nước pha trà, ta và hai người bạn cũ này phải nói chuyện với nhau!"
Cất tiếng cười lớn, Trác Uyên vung tay lên, thoải mái đến mức khó mà nói thành lời...
Nửa giờ sau, Mộ Dung Tuyết cho năm người Lệ Kinh Thiên ăn đan dược, đặt bọn họ vào bên trong kiếm lư tu dưỡng. Còn Trác Uyên thì cùng với hai người Đan Thanh Sinh, dựng một cái đình nhỏ bên ngoài lư, quan sát sự xinh đẹp của núi sông, từ từ nhấp ngụm trà xanh. Bầu không khí khẩn trương căng thẳng đã biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh và đạm nhiên vô tận.
Sau khi Lạc Tư Uyên đổ đầy nước cho ba người, thì dùng ánh mắt kỳ quái quan sát ba người, rồi chậm rãi lùi ra sau. Nhưng vừa lùi vào bên trong kiếm lư, hai người Long Kiếm Sơn đã vội vã kéo nàng ta sang một bên, rồi quan sát động tĩnh bên ngoài, dùng giọng điệu vô cùng quái lạ hỏi thăm: "Tư Uyên muội muội, người mù này rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngươi đã nhận ra chưa? Sao Trảm Long Kiếm Vương này, bị dăm ba câu nói của hắn khuyên đến mức ngồi vào bàn nói ôn chuyện? Có thể ngồi ngang hàng với cao thủ Kiếm Vương, trước đây rốt cuộc hắn đã làm gì?"
"Sao ta biết được?"
Trong ánh mắt chất chưa nghi ngờ, Lạc Tư Uyên nhìn bên ngoài bằng đôi mắt kỳ dị, những ánh sáng lạ thường lóe lên trong đôi mắt nàng ta: "Tóm lại, Manh thúc này chắc chắn không đơn giản. Nếu không thì những nhân vật lớn đó không thể có tình bạn như vậy với hắn..."
Cảm nhận được ba cặp mắt kỳ quặc phía sau lưng, Trác Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, cũng không để tâm đến, chỉ nói với hai người đã ngồi vào bàn: "Một trăm năm rồi, khó được còn có thể nhìn thấy bạn cũ trước đây. Mộ Dung cô nương, gần đây có còn hay xem vào chuyện của người khác không? "
"Đó là ta thay trời hành đạo, cứu khổ cứu nạn, ma đầu như ngươi thì biết cái gì?"
Trợn mắt bất lực, Mộ Dung Tuyết khẽ khịt mũi, nhưng rất nhanh đôi mắt nàng ta lại trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng nói: "Nhưng nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể quên trận đại chiến diễn ra một trăm năm trước, các loại hành động của ngươi, đến tột cùng là thiện hay là ác, là đúng hay là sai... Đó là lý do mấy năm nay, ta vào nam ra bắc, nhìn hết bể dâu của nhân gian, cũng chỉ để tìm kiếm một đáp án chính xác. Nhưng cho đến tận lúc này, vẫn chưa thu hoạch được gì!"
Khóe miệng khẽ cong lên, Trác Uyên thản nhiên gật đầu: "Ta cũng vậy, trải qua đủ loại đau thương, nhưng khác với ngươi, ta đã nhận được điều gì đó. Nếu như ngươi chưa bỏ cuộc, thì hãy theo ta đi xem hết trạng thái của chính ma trong nhân gian, biết đâu sẽ tháo gỡ được vướng mắc trong lòng!"
Nhìn hắn một cái thật sâu, Mộ Dung Tuyết hơi trầm tư, khẽ gật đầu, không bác bỏ như một trăm năm trước.
"Trác Uyên, thanh kiếm này là của ngươi sao?"
Lúc này, bốp một cái, Đan Thanh Sinh đặt thanh kiếm dài nọ lên mặt bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, lạnh lùng nói, mang theo rất nhiều ý tứ chất vấn.
Biết ý của lão ta, Trác Uyên cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu.
"Chuyện gì vậy, tại sao Kình Thiên Kiếm Đạo sẽ xuất hiện bên trong thanh kiếm này... Ngươi đã lĩnh hội Kình Thiên Kiếm Đạo lúc nào?"
"Trong một trăm năm này!"
Thở dài một tiếng, trong lòng Trác Uyên thanh thản, hắn nhẹ nhàng nói: "Đan lão, thật ra có chuyện, ta đã giấu ngươi rất lâu, trận đại chiến ở Song Long Viện lúc trước..."
Nói xong, Trác Uyên kể lại chuyện năm đó trộm lấy Kình Thiên Kiếm, kể rõ đầu đuôi: "Xin lỗi, lúc đó các ngươi đều bị lừa. Kình Thiên Kiếm đã ở trong tay ta, còn ngươi và hai vị chí tôn vẫn nghĩ thanh kiếm ở trong tay đối phương. Cái nút này... Đã thắt một trăm năm rồi!"
"Cái gì?"
Không nhịn được, thân thể lão ta chấn động, Đan Thanh Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, da mặt cũng không khỏi run lên. Lão ta chưa bao giờ nghĩ rằng, đường đường là cao thủ đứng đầu Tây Châu như lão ta, lại bị tên tiểu từ này lừa cả trăm năm không hay biết gì, còn mang tiếng xấu thay cho hắn? Thật sự quá vô lý!
Mộ Dung Tuyết nghe được chân tướng, thật sâu nhìn hắn, không nói gì chỉ cười: "Ngươi đúng là có gan, một trăm năm trước ngươi cũng không là cái gì, lại dám chơi xỏ cao thủ đứng đầu Tây Châu. E rằng tìm khắp năm châu cũng không tìm ra được tên điên rồ to gan thứ hai giống như ngươi!"
"Đúng thế, trước đây thật sự là quá bất chấp nguy hiểm, khiến ta vẫn luôn lo lắng không yên!"
"Ngươi lo lắng? Nếu lo lắng thì sẽ không yên tâm thoải mái nhận thanh kiếm, thanh kiếm đâu?"
"Không cho!"
Đan Thanh Sinh đưa tay ra, Trác Uyên cũng lắc đầu vô cùng lưu manh: "Thanh kiếm này đã ở bên ta hơn một trăm năm, không có lý gì lại giao cho người khác! Hôm nay ta nói như vậy, cũng đã giải đáp một khúc mắc của ngài, cũng coi như giải một cái cho chính bản thân ta. Dẫu sao đi nữa, trước kia ngài cứu ta một mạng, ta lại tiếp tục giấu ngài việc này thì có vẻ không được ổn cho lắm!"
"Lão phu đã cứu mạng ngươi từ lâu, nếu ngươi cảm thấy không thỏa đáng, sao không nói từ lâu, để đến tận bây giờ mới nói cho ta biết?"
"Trước đây ta sợ ngài trong cơn tức sẽ giết ta!"
"Bây giờ không sợ?"
"Ừm!" Trác Uyên thành thật gật đầu, chưa bao giờ hắn gật đầu một cách thành thật như vậy. Đan Thanh Sinh thấy thế, tức đến mức bộ râu rung lên, cơ thể run bần bật.
Con mẹ nói chứ, đúng là cánh cứng rồi, không trừng trị hắn được!
Thực ra, từ khi Đan Thanh Sinh cảm nhận được Kình Thiên Kiếm Đạo trên thân kiếm của thanh kiếm dài đó, đã hiểu được. Lĩnh ngộ Kiếm Đạo của người đúc thanh kiếm này, có lẽ không kém hơn mình. Sau đó khi nhìn thấy người này là Trác Uyên thì lão ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Trước kia Trác Uyên đã là con quái vật, bây giờ trải qua một trăm năm, tự nhiên càng khác với trước đây. Sợ rằng giao đấu chính diện, dù là lão ta cũng không sửa trị được.
Thế là, bình tĩnh lại sau khi tức giận đến run rẩy, Đan Thanh Sinh gõ mặt bàn, định đứng dậy rời đi.
Nhưng lão ta vừa định đi, Trác Uyên cũng vội vàng đứng dậy, ngăn trước mặt lão ta: "Đợi đã, Đan lão, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, vẫn chưa nói chuyện thỏa thích, ngài vội vàng đi đâu?"
"Nói chuyện thỏa thích cái rắm, lão phu không có chuyện gì để nói với ngươi, hiện tại lão phu muốn đi giết người. Lão phu chưa từng muốn giết người xả giận như lúc này, ngươi lăn đi cho lão phu!"
Cân nhắc một chút, Trác Uyên vẫn đứng bất động: "Đan lão, ngươi đi giết bất cứ ai cũng không sao hết, nhưng người Lạc Minh, nhất là minh chủ Lạc Minh, tên tiểu tử Lạc Minh Viễn kia, ngài nhìn mặt tiểu đệ ta, thì thuận tiện bỏ qua cho hắn được không?"
"Thuận tiện? Lão phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, người ta đưa cho lão phu bức tranh, muốn đầu hắn, sao lão phu có thể không mang đến?"
"Nhưng mà Đan lão, ngài không cảm thấy lạ lùng sao? Tin tức ngài ra tay, lập tức truyền khắp thiên hạ, người người đều biết, e rằng trong đó có điều gì dối lừa!"
"Có dối lừa thì sao, lão phu không quản nhiều như vậy!"
Tàn nhẫn vung tay, Đan Thanh Sinh tức giận nói: "Lão phu có quy củ của mình, không nói hiện giờ lão phu đã trở mặt với ngươi, cho dù không trở mặt thì chúng ta ai cũng có đạo của riêng mình. Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta cũng có những quy tắc riêng để tuân theo. Lời thề năm đó, lão phu chưa bạc đầu, chỉ cần trong khả năng, lão phu nhất định phải giúp người ta làm chuyện này!"
Hiểu rõ gật đầu, Trác Uyên thể hiện rằng mình hiểu, sau khi cân nhắc một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Trong khả năng có thể... Nếu điều này nằm ngoài khả năng của Đan lão thì sao?"
"Ngươi có ý gì?"
"Thì ý là, chuyện ngài định làm, chưa đến gần Lạc Minh Viễn, thì đã bị người chặn giết giữa đường, đây là chuyện nằm ngoài khả năng của ngài!"
Lông mày run lên, Đan Thanh Sinh nhìn Trác Uyên bằng cái nhìn sâu xa, lão ta nói: "Chặn giết lão phu? Ai?"
"Ta!"
Nét mặt nghiêm túc, Trác Uyên điềm nhiên lên tiếng.
Ầm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất