Vù vù vù...
Từng cơn gió rít gào thổi quét qua, trực tiếp khiến tất cả sinh linh xung quanh khiếp sợ, tim gan bừng cháy, dù Mộ Dung Tuyết đang ở bên cạnh là Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng không khỏi vội vàng lùi lại, trong lòng run sợ.
Đó là còn chưa nói đến ba quỷ nhỏ Lạc Tư Uyên kia, đối mặt với sức mạnh khủng khiếp như vậy, khuôn mặt sợ đến mức trắng bệch. Ngàn lần vạn lần, bọn họ không thể ngờ được, trên người Manh thúc mà bọn họ coi là Thiên Huyền cảnh đỉnh phong lại tỏa ra khí thế như vậy, không hề kém hơn Đan Thanh Sinh trước đây?
Lẽ nào... Hắn cũng là một cao thủ cấp Kiếm Vương danh xứng với thực? Chỉ là sau khi vắt óc suy nghĩ bọn họ cũng không đoán ra được, trong những cao cấp nhất hiện nay trên thế gian, có người nào bị mù? Nhiều nhất thì có một Kiếm Vương cụt tay ở Kiếm Tinh!
Nhìn sâu vào bóng dáng lạnh lùng của Trác Uyên, ngoài sửng sốt, Lạc Tư Uyên lại càng tán thưởng. Vị Manh thúc này, thực sự khiến bọn họ ngạc nhiên...
Cũng đang nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, dĩ nhiên Đan Thanh Sinh cũng nhận ra, chiều sâu công lực hiện tại của Trác Uyên đã không thua kém lão ta, không bao giờ là gà mờ như trước đây nữa. Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, lão ta không khỏi cảm thấy lo lắng và vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
Nhưng, nếu nói là sợ hãi và kiêng dè, thì vẫn chưa đến mức đó.
"Không thể tưởng tượng được, chỉ mới một trăm năm, ngươi đã đi qua con đường lão phu đi gần một nghìn năm. Trác Uyên, ngươi quả nhiên là thiên tài tuyệt thế. Nhưng... Đáng tiếc là, mặc dù hiện tại công lực của ngươi đã sánh bằng với lão phu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là đánh ngang tay, không hẳn là có thể thắng được một chiêu nửa thức của lão phu. Lão phu vẫn còn nhớ rõ, phần lớn sức mạnh của ngươi, đều tập trung trên đôi mắt thần. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt của ngươi, nhưng rất rõ ràng, đôi mắt thần này không thể dùng được nữa. Ngươi của hiện tại, muốn ngăn cản lão phu, cũng không dễ dàng như vậy!"
Vừa dứt lời, Đan Thanh Sinh xoay người bước ra một bước, xông thẳng lên bầu trời, hai ngón tay khép lại, chỉ tay lên trời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả chín tầng trời như sụp đổ. Kèm theo những tiếng rồng gầm thét không ngớt, rồng bay đầy trời đồng loạt tập trung về kiếm chỉ của lão ta, hợp lại với nhau.
Trong khoảnh khắc, một luồng uy áp khủng khiếp, đột nhiên từ chín tầng trời đập xuống, từng luồng khí tức hủy diệt, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của sân nhỏ này trong phút chốc.
Chứng kiến cảnh tượng này, gương mặt Mộ Dung Tuyết chấn động, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, nàng ta không khỏi nhìn về hướng Trác Uyên. Ba tiên quỷ nhỏ Lạc Tư Uyên, càng thêm kinh hoàng, tròng mắt trợn đến mức sắp rơi ra.
Đây là một đòn của cao thủ Kiếm Vương? Quả thực đó là uy áp chúng ta chưa từng cảm nhận được trước đây, cho dù hàng chục cao thủ Quy Nguyên cảnh bên trong liên minh của chúng ta hợp sức với nhau, cũng không tạo ra được uy thế như vậy!
Xem ra cao thủ Kiếm Vương, quả thực là danh bất hư truyền, không phải người bình thường có thể sánh được. Nhưng không biết... Manh thúc này của ta có thể chịu đựng được không...
Trong một lúc, cả ba người đều dùng vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Trác Uyên, nhưng chỉ thấy Trác Uyên đứng yên ở đó, vô thanh vô tức.
Nhìn thấy điều này, trong lòng ba người đột ngột chìm xuống, sắp khóc luôn rồi. Lẽ nào đối diện với một chiêu thức vô song của Đan Thanh Sinh, đến cả hắn cũng bị dọa đến ngơ ngác, không thể nhúc nhích được một chút?
Soạt!
Nhưng, còn không đợi bọn họ thể hiện sự tuyệt vọng của mình, Trác Uyên lắc người, chớp mắt đã biến mất, đợi đến khi hắn xuất hiện lần nữa thì hắn đã đi đến vị trí đối diện với Đan Thanh Sinh, hai bên chỉ cách nhau một mét.
Làm sao có thể, sao có thể nhanh như vậy?
Con ngươi không khỏi co rút dữ dội, gương mặt Đan Thanh Sinh trước đó còn bình thản đã trở nên khiếp sợ. Kiếm trong tay vốn đã chuẩn bị xong, còn chưa vung kiếm lên, đột nhiên cổ tay run lên, lão ta cấp tốc ra đòn tấn công Trác Uyên ở phía đối diện.
Trong khoảng cách gần như vậy, Trác Uyên muốn tránh cũng không tránh được, với lại uy lực trong đường kiếm kia không bị hao tổn giữa đường, tất cả sẽ đánh vào trên người hắn, hắn phải dùng toàn bộ sức mạnh để đón lấy sức mạnh lớn mạnh đó, lại phải tiêu hao nhiều nguyên lực hơn Kiếm Vương bình thường mới đỡ được. Nếu để chín Kiếm Vương khác đỡ thứ này, trong khoảng cách như vậy, đỡ một đòn toàn lực của cao thủ Kiếm Vương, dù sao cũng không ai dám đỡ. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.
Có điều.
Vù!
Không hề có ý định tránh né, cánh tay phải của Trác Uyên lóe lên tia sáng màu đỏ, tức khắc giơ móng vuốt ra mạnh mẽ tóm lấy!
Gào!
Rầm!
Tiếng nổ lớn, hàng vạn con rồng gầm lên sợ hãi. Kiếm quang mang theo sức mạnh vô song của rồng và sức mạnh của trời đất, không thể khinh thường, lao vào Trác Uyên. Nhưng còn chưa kịp rời tay, kiếm quang đã bị cánh tay kỳ lân mạnh mẽ đó của Trác Uyên, mạnh mẽ bắt lấy.
Trong nháy mắt, thiên lôi câu động địa hỏa, giống như vụ nổ hạt nhân, nơi giao nhau giữa mũi kiếm và móng vuốt thú, quả thực đã phát ra ánh sáng vô cùng nóng, dao động mạnh mẽ cuồn cuộn, không ngừng lan tỏa ra xung quanh khiến trời đất sụp đổ, chấn động mạnh mẽ, cảnh tượng như thể tận thế sắp xảy ra. Mọi người ở dưới, cũng hoảng hốt, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Đây là cuộc chiến giữa cao thủ cấp Kiếm Vương với nhau? Con mẹ nó quá biến thái, tại sao lại chấn động mạnh như vậy, bầu trời sắp sụp đổ rồi sao?
Không chỉ là bọn họ, dù là Đan Thanh Sinh cũng khó mà tin vào cảnh tượng trước mặt mình, lão ta hét lớn: "Sao có thể... Chỉ sử dụng một cánh tay, đã bắt được thanh kiếm cương của lão phu..."
Soạt!
Nhưng không đợi lão ta nói hết câu, một một ngọn lửa vàng đột nhiên thoát ra khỏi móng vuốt kỳ lân, lan rộng khắp toàn bộ bề mặt thanh kiếm cương trong tích tắc, kèm theo tiếng rồng gào thét, móng vuốt kỳ lân đó mạnh mẽ siết lại, và âm thanh đùng đùng vang lên, thanh kiếm cương lớn mạnh tức hóa thành hư vô trong ngọn lửa màu vàng, biến mất.
Đồng thời, hàng vạn luồng long khí của trời đất cũng nối gót, hóa thành hư không.
"Đó là... Phần Thiên Kiếm Đạo?" Da mặt hơi giật, lúc này Đan Thanh Sinh kêu lên.
Nhưng mà rất nhanh, không đợi lão ta kịp phản ứng, một tia nhọn hoắt màu đỏ bay vụt đến, một luồng sức mạnh của ngọn gió vô phong đã đột ngột bổ vào mặt lão ta. Cẩn thận quan sát, đó cũng chỉ là một đòn thủ đao* bình thường của Trác Uyên. Nhưng ánh sáng màu đỏ bên trên thủ đao này lại tạo cho lão ta một luồng khí tức tử vong, đang ập vào mặt!
*Thủ đao là phương pháp sử dụng cạnh bàn tay trong võ thuật.
Ầm!
Lưỡi đao màu đỏ bay qua, bay vút lên trời. Trong vòng một nghìn dặm trước mắt, nháy mắt tan biến. Nơi vốn là hàng loạt dãy núi xung quanh Trấn Tuyệt Kiếm, đột nhiên biến thành một vùng bình nguyên sa mạc bằng phẳng.
Da mặt không ngừng co giật, ba người Lạc Tư Uyên nhìn thấy làn khói cuồn cuộn bay về phía chân trời, toàn bộ cảnh quan thay đổi ngay lập tức, thì lặng người đi, sắc mặt trắng bệch. Ba trái tim dường như đã ngừng đập từ lâu, không vang lên tiếng động nào.
Mí mắt của Mộ Dung Tuyết cũng run rẩy, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn thoáng qua bóng dáng trên bầu trời đó, ừng ực, nàng ta nuốt nước bọt.
Hơn một trăm năm đã khiến ma đầu giỏi mưu mô chước quỷ biến thành ma vương thực sự. Thử hỏi trong thiên hạ này, ai là đối thủ của hắn?
Mái tóc trắng xám của lão ta rối tung trong gió, vì cú va chạm vừa rồi, những sợi tóc tang thương được cột chặt của Đan Thanh Sinh đã bay tứ tung trong không khí. Từ một bên má lão ta, Trác Uyên chầm chậm thu tay lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Đan lão, ta chỉ đánh mất đôi mắt, nhưng thần thì vẫn còn, bây giờ ngươi đã có lý do để trở về rồi!"
"Trùng Thiên Kiếm Đạo?"
Lông mày khẽ run rẩy, ánh mắt dại ra của Đan Thanh Sinh liếc nhìn hắn, lão ta cười phá lên rồi lắc đầu, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo rất nhiều chua xót: "Đúng vậy, lão phu có lý do. Không phải lão phu không muốn giết Lạc Minh Viễn, mà là không thể giết được. Có một nhân vật lĩnh hội ba loại Kiếm Đạo Thần Kiếm đến cực hạn che trước mặt, lão phu không có cơ hội làm điều này, không có... cơ hội..."
Mí mắt khẽ run lên, xem ra Đan Thanh Sinh vô cùng mất mát, lão ta khom lưng, xoay người rời đi, như là trong chốc lát đã già đi mấy chục tuổi.
Ngay trước khi rời đi, lão ta vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Trác Uyên, suy tư một chút, mới lẩm bẩm nói: "Trác Uyên, Kình Thiên Kiếm ở trong tay ngươi... Đáng giá!"
Nói xong, lão ta quay người lại, bóng dáng hoàn toàn biến mất, quay trở về Trung Châu.
Trong lòng lão ta hiểu rằng, Trác Uyên của giờ này phút này đã quá mạnh mẽ, không phải là người hắn có thể địch lại. Một chiêu chặn một kiếm, chiêu tiếp theo đã có thể giết lão ta.
Tiểu tử này... Hắn đã trở thành Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, ha ha ha...
Nhìn hướng Đan Thanh Sinh rời đi, Trác Uyên từ từ hạ xuống, nhưng ánh mắt khi Mộ Dung Tuyết nhìn hắn đã không còn tự nhiên như trước đó mà có chút sợ hãi.
"Hóa ra... Bốn thanh thần kiếm đã biến mất một trăm năm trước, đều trong tay ngươi?"
"Đúng thế, nhưng không hẳn là như vậy. Về điểm này, sau này ngươi sẽ biết!"
Một nụ cười nhẹ xẹt qua khóe miệng, Trác Uyên không nhìn nàng ta, đi thẳng vào Kiếm Lư. Đám người Lạc Tư Uyên thấy hắn đi đến, cũng biết là không thể thản nhiên như lúc trước, ai nấy đều câm như hến, run rẩy không thể giải thích được.
Hiểu được tâm trạng của bọn họ, Trác Uyên không để tâm, sau khi vỗ nhẹ lên đầu tiểu cô nương rồi thản nhiên cười: "Được rồi, không có vấn đề gì, ngươi về nói với phụ thân ngươi, Đan Thanh Sinh đã bị đuổi đi rồi, hắn không cần lo lắng nữa!"
"Hức... Vâng..." Sau một chút trì trệ, Lạc Tư Uyên cứng nhắc gật đầu.
Nở nụ cười, Trác Uyên không để tâm, sau khi xoa đầu càng ta thêm lần nữa thì hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh đám người Lệ Kinh Thiên, kiểm tra vết thương của bọn họ, rất lâu sau đó hơi gật đầu: "Không tệ, Mộ Dung cô nương đúng là dùng thuốc không hề keo kiệt, đều là đan dược điều trị vết thương vượt mười phẩm, khoảng bảy ngày sau là bọn họ có thể tỉnh lại, trong vòng một tháng là có thể bình phục!"
"Đối với bệnh nhân, ta không hề keo kiệt, nhưng cũng do Đan Thanh Sinh không ra tay quá mạnh, không hủy căn cơ của bọn họ, nếu không sẽ không dễ dàng như vậy!"
"Đúng thế, thật ra Đan lão cũng là một nhân sĩ chính phái, nhưng bị giang hồ chèn ép, không còn cách nào khác, đôi khi phải làm một số chuyện trái lương tâm, ha ha ha..." Cười thản nhiên, Trác Uyên khẽ nói: "Có thể thất bại ngày hôm nay cũng là điều lão ta mong muốn, không biết được!"
"Phải không, nhưng ta không nhận ra bất kỳ dấu vết nào của việc nhẹ tay cả!"
"Nguyện vọng là không thể nhẹ tay, nếu đã là nguyện vọng, trước tiên không thể lừa dối lòng mình, đây là đạo của Đan lão!" Mỉm cười, Trác Uyên điềm nhiên nói.
Nhìn hắn thật sâu, Mộ Dung Tuyết cũng thầm cân nhắc.
Bây giờ, Lạc Tư Uyên vẫn cứ nhìn chăm chú vào Trác Uyên, cuối cùng lấy hết dũng khí, nàng ta mở miệng hỏi: "Manh thúc, có phải ngươi có gì đó sâu xa... Với Lạc Minh ta đúng không?"
"Sâu xa... Ha ha, có một chút!"
Chuyện gì đang xảy ra, sao đột nhiên hắn lại thay đổi thái độ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất