"Phụ thân!"
Lông mày của mọi người đang lo lắng đến mức không giãn ra được, một tiếng gào thét lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Ngay sau đó, ba người Lạc Tư Uyên và nhóm người Lệ Kinh Thiên vết thương đầy mình, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Khuôn mặt bất giác run lên, Lạc Minh Viễn giật mình thốt lên: "Tư Uyên? Mấy tên quỷ nhỏ các ngươi, mấy hôm nay lại chạy đến chỗ nào? Ngươi có biết, mẫu thân ngươi tìm các ngươi đến khổ hay không?"
"Phụ thân, chúng ta không còn là trẻ con nữa, mấy ngày nay đương nhiên là chúng ta đi làm chuyện lớn!"
"Chuyện lớn?"
Lông mày run lên, Lạc Minh Viễn nghe vậy không thể hiểu được, sau đó ánh mắt hắn nhìn về hướng đám người Lệ Kinh Thiên, trong mắt có dò hỏi. Mấy tên quỷ nhỏ này, mấy hôm nay đã làm gì?
Thế nhưng, đập vào mí mắt hắn lại là ánh mắt bối rối không kém của đám người Lệ Kinh Thiên, bọn họ nhún vai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Không thể biết rõ câu chuyện bên trong, Lạc Minh Viễn lại nhìn ba tên quỷ nhỏ, Lạc Tư Uyên lại nở nụ cười hả hê, cao giọng nói: "Phụ thân, ngươi không cần tiếp tục lo lắng về chuyện của Đan Thanh Sinh nữa, lão già kia đã bị chúng ta đuổi đi rồi, chỉ e lúc này lão đã về đến Trung Châu rồi!"
"Cái gì?"
Giật mình, tất cả mọi người có mặt đều tái mặt kinh ngạc nhìn những đứa nhỏ này, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin. Chỉ dựa vào mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh, làm sao có thể đuổi Trảm Long Kiếm Vương đi được?
Lạc Minh Viễn cũng hoài nghi, hắn ngẩng đầu lên nhìn đám người Lệ Kinh Thiên: "Lệ lão, các ngươi đi ngăn cản Đan Thanh Sinh, rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra? Các ngươi ổn chứ?"
"Cảm ơn gia chủ quan tâm, thực ra vấn đề này..."
Đầu tiên là cúi người hành lễ, tiếp theo Lệ Kinh Thiên nhìn thoáng qua mấy người còn lại, lại gãi nhẹ hai má: "Thật ra... Chúng ta cũng không rõ lắm!"
"Các ngươi không biết? Sao có thể?"
"Khởi bẩm gia chủ, lúc đó chúng ta đều bị thương nặng, ngất đi trên mặt đất. Đợi đến khi chúng ta tỉnh lại đã thấy mấy đứa Tư Uyên đưa chúng ta vào trong một căn nhà bằng trúc chữa trị vết thương. Bọn họ nói đã thuyết phục Đan Thanh Sinh rời đi rồi, không biết điều đó có đúng hay không, nhưng trên đường trở về cũng không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào của lão quái vật đó, hơn thế nữa, tất cả các trạm kiểm soát đều nói chưa từng thấy bóng dáng lão ta..."
Lệ Kinh Thiên kể mọi chuyện, nhưng trong lòng lão ta vẫn rối rắm, câu cuối lão ta cũng nói ra với ý tứ không rõ ràng lắm, tương đối mơ hồ.
Rốt cuộc lão già đó đến hay là không đến?
Lạc Minh Viễn nghe ra một chút đầu mối, lại cúi đầu nhìn sâu vào Lạc Tư Uyên lần nữa, giọng điệu kỳ quái: "Thuyết phục lão ta quay về? Các ngươi thuyết phục như thế nào?"
"Chúng ta..."
Đảo mắt qua trái qua phải, Lạc Tư Uyên cười hì hì, dựa theo lời dạy của Trác Uyên, nàng ta bịa ra một câu chuyện kinh thiên động địa và diễn tả nó bằng cảm xúc. Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương cũng ở bên cạnh phối hợp với nàng ta, dựng lại khung cảnh lúc đó nguy hiểm như thế nào, nguy hiểm ra sao, bi thương ra sao, bi thảm ra sao. Thời điểm nhận công lao, bọn họ đúng là không cẩu thả chút nào, kể ra tất cả những điều thống khổ nhất trên đời mà bọn họ có thể nghĩ được, thiếu chút nữa là xuống mười tám tầng địa ngục.
"Và thế là, cuối cùng Trảm Long Kiếm Vương cũng cảm động được tấm chân tình của chúng ta, quay về rồi!" Sau cùng, giọng nói của Long Kiếm Sơn có chút nức nở, lau mũi, rất là bi thương, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút tự mãn: "Minh chủ, ngài không biết đâu, lúc đó Tư Uyên muội muội đã gặp nguy hiểm như thế nào đâu, may mà ta..."
"Nói láo, rõ ràng là ta đứng ra..."
"Nói bậy, là ta!"
"Ta!"
...
Thực ra, trong lúc Lạc Tư Uyên gặp nguy hiểm, Long Kiếm Sơn cũng muốn khoe thành tích, Tạ Niệm Dương cũng nhảy ra ngay lập tức. Cây cầu anh hùng cứu mỹ nhân này, nhất định không được để hắn tùy tiện nhận. Nếu không, Lạc minh chủ cho rằng nữ nhi của mình nợ người ta ân tình lớn như vậy, lúc này còn không làm chủ, để Tư Uyên lấy thân báo đáp!
Vì thế, cả hai tiểu tử đều là người hiểu chuyện, có thể không lấy công khác, nhưng công này thì phải tranh giành.
Nhưng Lạc Tư Uyên đứng bên một cách đơn thuần, thấy thế thì ngớ người. Tất cả đều là giả, có cái gì mà tranh? Nhưng làm sao nàng biết được bọn họ không phải tranh giành công lao mà là sự sủng ái của nhạc phụ đại nhân tương lai!
Nhưng hiển nhiên là, với sự tích anh hùng này của bọn họ, đám người Lạc Minh Viễn không hề quan tâm một chút nào, trái lại còn hét lên và giận dữ nói: "Được rồi, tất cả im lặng. Ba đứa ranh con, ai cho các ngươi đi đến chỗ nguy hiểm như vậy? Người đâu, đánh năm mươi gậy, không được dùng nguyên lực bảo hộ cơ thể, nhốt lại trong phòng một tháng cho ta!"
"A?"
"A cái gì mà a, cho ngươi nhớ kỹ một chút!" Tức giận thở mạnh một hơi, Lạc Minh Viễn phất tay, lập tức một tên thị vệ kéo ba người xuống.
Chỉ buồn cười là đến tận lúc này mà ba người vẫn không hiểu, không phải bảo là nhận công lao à, sao lại phạt?
Chỉ có Trác Uyên trốn trong chỗ tối, ngửa mặt lên trời cười như điên, sau đó hắn vỗ cánh tay Mộ Dung Tuyết bên cạnh, hai người lại lặng lẽ đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, không có kẻ nào nhận ra.
Và đám người Võ Thanh Thu Và Lạc Minh Viễn, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ đến chuyện Đan Thanh Sinh đã từ bỏ kế hoạch ám sát, trong lòng bọn họ nhìn chung cũng ổn định hơn, chuyện này cuối cùng cũng ngừng lại...
Phù phù!
Trong rừng cây nhỏ bên ngoài Lạc Minh, hai bóng người lướt qua, Trác Uyên dẫn Mộ Dung Tuyết đi đến chỗ yên tĩnh, mới không nhịn được cười phì thành tiếng: "Mấy tên quỷ nhỏ này, lần này thì hay rồi, loại này công lao đâu có dễ mà lĩnh được? Nếu ta là Lạc Minh Viễn thì đã tát cho vài cái rồi, tình thương phụ mẫu dành cho con cái, sao có thể để bọn họ tùy tiện gặp nguy hiểm? Ha ha ha..."
"Không hổ là đại quản gia đầu tiên của Lạc gia, ngươi nắm rất rõ địa hình nơi này, ra vào tự nhiên, không ai nhận ra dấu vết!" Sau khi nhìn hắn với ánh mắt thật sâu, Mộ Dung Tuyết lại quan sát kết giới sau lưng hắn, khen ngợi.
"Đúng thế, nền tảng trận thức kết giới ở đây là do ta bố trí trước khi rời đi. Mặc dù có tăng thêm, nhưng vẫn dựa trên nền tảng ban đầu của ta, ta cũng không cần quá nắm rõ về nơi này, ha ha ha..."
"Vậy thì chính ma ngươi định dẫn ta đi xem..."
"Là nó đó!"
Nhún vai, Trác Uyên cười lạnh lùng: "Song Long Viên là đại diện cho chính phải của toàn bộ Tây Châu, luôn nhận được sự tín phục của mọi người. Thượng Quan gia ở Đông Châu, cũng là gia tộc nổi tiếng với tác phong nhân nghĩa, nhưng lần này Lạc gia gặp tai họa, hơn nữa thanh danh của Lạc gia cũng không tệ, xin hai nơi này giúp đỡ, theo ý kiến của Mộ Dung cô nương, đây là lúc rút dao tương trợ, hiệp cốt nhu tràng, nhưng hai nơi này đều bỏ mặc, tại sao?"
Hơi cau mày, Mộ Dung Tuyết im lặng không lên tiếng.
Khóe miệng cong lên, Trác Uyên nói rõ ràng: “Rất đơn giản, ra sức không nhận được kết quả tốt. Thế của Lạc gia lớn, Song Long Viện đã sớm không dung nạp được. Lần này gặp nạn, là thời cơ tốt để đổ thêm dầu vào lửa, làm sao có thể dễ dàng cứu giúp? Mặc dù Thượng Quan gia cũng là danh môn chính đạo, nhưng không được sự đồng ý của người đứng đầu Tây Châu mà nhúng tay vào chuyện của Tây Châu, cho dù cứu được Lạc gia thì sao? Vì thế, hành động xúc phạm Song Long Viện là vô cùng thiếu khôn ngoan. Vậy thì Mộ Dung cô nương, ngươi nói đây là chính hay là ma?"
"Che dấu tư tâm, ma quỷ trong lòng tác quái!" Sau khi cân nhắc một hồi, Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Mỉm cười lắc đầu, Trác Uyên không tỏ ý kiến: "Không phải như vậy, Song Long Viện hành động như thế, là cũng có nỗi khổ riêng. Dù sao Song Long Viện cũng đã bám rễ vào Tây Châu từ lâu, nó đã hình thành nên hệ thống vốn có của mình, một khi thay đổi thì toàn bộ Tây Châu sẽ có biến động lớn, Hơn nữa, biết người biết mặt không biết lòng, đối với sự phát triển trong suốt một trăm năm nay của Lạc Minh Viễn, là người đứng đầu, ai mà không kiêng kỵ? Cho dù là dã thú, có đồ bên ngoài xâm phạm lãnh thổ của chính mình, cũng sẽ cố hết sức thu dọn, huống chi là con người? Tại sao? Nguy hiểm! Song Long Viện cũng phải suy nghĩ cho bản thân, và đôi khi thất bại đồng nghĩa với cái chết!"
"Ngoài ra, đối với Thượng Quan gia của Đông Châu, bọn họ cũng tính toán vì bản thân, mất lòng Song Long Viện chẳng khác nào mất đi một đồng minh lớn mạnh, trước bảo vệ gia tộc, sau mở rộng chính nghĩa, có gì không thể? Nếu đến cản bản thân cũng thất thế, nói gì đến chuyện chính nghĩa? Từ quan điểm này, thì bọn họ là chính hay là ma?"
Khuôn mặt tự nhiên trở nên rối bời, bản thân Mộ Dung Tuyết cũng có chút bối rối.
Thấy thế, Trác Uyên cười to, hắn quay đi: "Tiếp tục xem đi, ân oán của năm châu sắp nổi lên rồi, ta sẽ cho ngươi xem, đến tột cùng là thứ gì, đã tạo ra thứ mà ngươi nói là trăm họ lầm than!"
Nhìn hắn thật sâu, Mộ Dung Tuyết cân nhắc một chút, tiếp tục đi theo...
Ở nơi khác, trong đại sảnh tối tăm vang lên tiếng bước chân vội vã, Vu Văn Đồng đến đây với vẻ mặt nặng nề, hắn ta khom người cúi đầu: "Thừa Tướng đại nhân, Trảm Long Kiếm Vương vô công mà phản, nghe nói là bị người ta chặn đường, không có khả năng làm điều này một lần nữa, Lạc Minh Viễn của Tây Châu không có vấn đề gì!"
"Ồ, hai lão già kia ra tay?" Trong bóng tối, âm thanh ngạc nhiên của Bách Lý Kinh Vĩ vang lên.
Chậm chạp lắc đầu, sắc mặt Vũ Văn Dũng nặng nề: "Không phải!"
"Là kẻ nào?"
"Không rõ, Kiếm Vương đại nhân cũng không nói, chỉ nói là hắn không có năng lực để làm việc này!"
"Vậy à,... Trảm Long Kiếm Vương luôn nói là làm, nếu lão ta đã nói như vậy, tức là đã vượt quá phạm vi năng lực của lão ta." Gật đầu hiểu, Bách Lý Kinh Vĩ hơi cân nhắc, rồi nói: "Mặc dù thất bại, nhưng nó không phải là vấn đề. Phản ứng của các châu đối với tình huống này là gì?"
"Lạnh nhạt!" Khẽ gật đầu, cung kính nói: “Bọn họ đều đang nói chuyện giang hồ mà không có người giang hồ nào can thiệp, đến cả Song Long Viện cũng không ra tay. Võ Thanh Thu của Thái Thanh Tông từng thay Lạc gia đến Thượng Quan gia xin giúp đỡ, nhưng là thất bại!"
Thản nhiên gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ nở một nụ cười bất cần: “Tốt rồi, ít nhất thì hiệu quả vẫn còn. Vũ Văn đại nhân, có hứng thú quay về Thiên Vũ hay không?"
"Cái gì"
"Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Quả thân vương Bách Lý Vân Minh trở thành Đặc sứ của Trung Châu, cùng với Binh Bộ Thị Lang Vũ Văn Dũng cùng đi đến Tây Châu để đàm phán về vấn đề năm châu cùng nhau tiêu diệt Thiên Ma. Ba châu còn lại, chọn ra một gã Đại Nguyên nhị phẩm từ Bộ Lễ, Bộ Hộ và Công bộ đi sứ, phải thuyết phục người lãnh đạo của bốn châu khác, xúc tiến vấn đề này, không được sai lầm!"
"Thừa Tướng đại nhân, ngài định..." Sững sờ, nét mặt Vũ Văn Dũng khó hiểu.
Một nụ cười bí ẩn thoáng qua khóe miệng, Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng vẫy tay, ác độc nói: "Vũ Văn đại nhân, ngươi còn nhiệm vụ khác phải hoàn thành, ngươi nghe cho rõ đây..."
"Đa tạ Thừa Tướng đại nhân cất nhắc, vi thần chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh!" Quyết liện liệt chắp tay, Vũ Văn Dũng cất giọng chắc nịch, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hưng phấn không thể che giấu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất