Trên gương mặt tràn đầy lúng túng, Lạc Tư Uyên ngẫm nghĩ một chút rồi buồn phiền nói: "Manh thúc, chuyện... Làm khó chúng ta rồi. Nếu đám người Lệ gia gia tỉnh lại, hỏi chúng ta dùng cách nào để cứu sống họn họ, thì chúng ta phải nói thế nào? Không rõ vì nguyên do nào mà Trảm Long Kiếm Vương đó rút lui, chúng ta không thể tìm ra lý do nào cả..."  

             "Chuyện này khó vậy sao?"  

             Khẽ nhướng mày, Trác Uyên cười nhẹ: "Các ngươi nói, các ngươi liều mạng cầu xin, dũng khí và lòng dũng cảm của các ngươi đã khiến lão ta cảm động. Vì thế lão ta bỏ qua cho các ngươi, tự mình quay về. Tiếp đó lại khóc lóc nỉ non, tả lại tình hình lúc đó thê thảm hơn một chút, trên cơ bản thì có thể lừa được!"  

             Như thế cũng được?  

             Hai má kịch liệt giật giật, ba người nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt thật sâu sắc, nhưng mí mắt ai nấy đều trợn hết cả lên, không cho rằng, như thế cũng quá giản, bọn họ mà tin mới là lạ.  

             Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Uyên nói rất điềm nhiên: "Dù sao chuyện của Đan Thanh Sinh cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, các ngươi không nói, chúng ta không nói, thì ai biết? Trước mặt người khác các ngươi muốn nói thế nào cũng được, bạn họ có lý do để nghi ngờ sao? Dù sao Đan Thanh Sinh đã trở về rồi!"  

             "Nhưng mà..."  

             "Đừng nhưng mà, dù sao không được nói với bọn họ chuyện đã gặp ta, nếu không..." Nói xong, vẻ mặt Trác Uyên lạnh đi, toàn thân bộc phát sát khí: "Đan Thanh Sinh không đến Lạc Minh được thì ta sẽ đến, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!"  

             Toàn thân run rẩy, nhớ đến thực lực nghịnh thiên của Trác Uyên, khuôn mặt ba tên quỷ nhỏ trở nên hoảng hốt, lập tức vội vàng gật đầu.  

             Thấy cảnh này, Trác Uyên với nở nụ cười, gật đầu: "Thế mới đúng chứ, để các ngươi đi nhận công lao, cũng không phải là bảo các ngươi đi chịu chết, nhìn các ngươi bối rối kìa. Nói lại... Trước đây không phải ta đã từng nói với các ngươi không được nhắc đến ta rồi cơ mà? Tại sao các ngươi lại dẫn Đan Thanh Sinh đến nơi này của ta?"  

             Đôi con ngươi không ngừng co giật, cơ thể ba người cứng đờ, hai người còn lại không tự chủ được mà dùng khuôn mặt hoảng hốt nhìn về hướng Long Kiếm Sơn.  

             "Ồ... Lại là tên tiểu tử mập mạp nhà ngươi!"  

             Gật đầu hiểu, Trác Uyên dồn sức bóp đôi má sắp khóc không ra nước mắt của hắn ta, cười xấu xa: "Bán đứng ta đúng không, trước đó còn nói là ta bốc phét đúng không, còn mắng ta là lão già đúng không, nhân dịp này thì tính cả nợ cũ và nợ mới, khà khà khà..."  

             Đột nhiên nở nụ cười đau khổ, Long Kiếm Sơn ngay tức khắc sợ đến mức ra đất, nước mắt lưng tròng: “Tiền bối, ta sai rồi, ta làm sao biết ngươi lại mạnh như vậy chứ, một chút gia thế của ta không đủ để ngươi để tâm. Ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi, lần sau ta không dám tiết lộ một chút bí mật nào của ngài ra đâu!"  

             "Manh thúc, ngài ta thứ cho hắn ta đi!" Thấy thế, Lạc Tư Uyên cũng vội vàng can ngăn, nàng ta sợ Trác Uyên dùng một đầu ngón tay ấn hắn ta đến chết. Tính cách của những cao nhân tiền bối đó, ai có thể xác định được? Hơn nữa Trác Uyên còn kỳ quái như thế!  

             Nở nụ cười, Trác Uyên chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn nói: "Xem biểu hiện hèn nhát đó của ngươi, thực sự là bị phụ thân ngươi nuông chiều hỏng rồi, ngày thường càn rỡ, đến thời điểm nên anh hùng thì lại héo queo. Đứng lên cho ta, lần này để ngươi lấy công chuộc tội, hành động như một người anh hùng ta xem nào. Nếu lại để lộ lần nữa, ta sẽ tìm đến trước cửa nhà ngươi, vặn đầu ngươi xuống, ngươi có tin không?"  

             "Tin, tiền bối trâu như vậy, ngươi làm gì ta cũng sẽ tin!” Khóe miệng sắp rơi đến mặt đất, Long Kiếm Sơn vừa khóc lóc vừa run rẩy.  

             Thấy thế, Trác Uyên hài lòng gật đầu, hai người Lạc Tư Uyên cũng cúi đầu che miệng cười, cơ thể khẽ run.  

             Mọi chuyện đã xong, cuối cùng Trác Uyên cũng cảm thấy yên tâm, hắn thở dài, rồi cất bước ra ngoài.  

             "Manh thúc, ngươi phải..."  

             "Tiểu nha đầu, ta đi đây. Chuyện hôm nay chỉ là một đoạn nhạc đệm, ước chừng là nhanh thôi, sẽ có một tai họa mới ập đến, phải bảo trọng đấy!"  

             Trác Uyên dường như có linh cảm, muốn nói lại thôi, nhưng hắn vẫn lắc đầu không nói gì, cuối cùng hắn quay sang nhìn Mộ Dung Tuyết, và nói: "Mộ Dung cô nương, không phải ngươi có chuyện nghĩ không thông sao? Ta dẫn ngươi đi nhìn xem một chút, cái gì gọi là chính, cái gì gọi là ma!"  

             Dứt lời, Trác Uyên xoay người lại, biến mất, Mộ Dung Tuyết thấy thế thì ngẫm nghĩ một chút, thì cũng vội vàng đi theo, trong nháy mắt nàng ta cũng mất hút. Chỉ còn lại ba tên quỷ nhỏ, bọn họ nhìn hướng hai người biến mất với trái tim đang đập rất nhanh, cơ thể Long Kiếm Sơn lại nhũn ra, thở dài, da mặt vẫn còn co giật.  

             Mẹ ơi, cuối cùng cũng đi rồi...  

             Ở nơi khác, Song Long Viện, Ôn Đào, Viêm Ma, cùng vài vị Tông chủ khác đã đợi ở Thông Thiên Các này rất lâu, đôi khi lại bước mấy bước, chờ những người bên trong trả lời.  

             Một lát sau, một ông lão tóc bạc phơ từ bên trong đi ra, nhìn đám người đang khom lưng cúi đầu, lạnh nhạt lên tiếng: "Các vị Tông chủ, chờ đã lâu, không biết các ngươi có chuyện gì?"  

             "Vị trưởng lão này có lễ, chúng ta muốn cầu kiến hai vị chí tôn đại nhân, không biết có được không..."  

             "Thật sự xin lỗi, hai vị chí tôn đã ra ngoài vân du, chúng ta không biết tung tích, mong chư vị lượng thứ!" Ôn Đào khom người cúi đầu, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị lời nói của ông lão kia chặn lại, nhất thời nghẹn ứ, vẻ mặt hơi nặng nề.  

             Viêm ma cân nhắc một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy không biết bao giờ hai vị chí tôn trở về?"  

             "Chuyện này thì chúng ta không rõ, tính tình của hai vị chí tôn, từ trước đến nay luôn khó đoán. Các bị Tông chủ cũng từng học trong Song Long Viện của ta, chắc hẳn là phải hiểu điều này!"  

             "Đã biết, vậy... Làm phiền rồi..."  

             Hiểu ý lão ta muốn nói, Ôn Đào lắc đầu, than nhẹ, không cần phải nhiều lời nữa, hắn ta trao đổi ánh mắt với những người khác, rồi lại cúi đầu, xoay người rời đi.  

             Nhưng trong khoảnh khắc bọn họ rời khỏi, hai bóng dáng quen thuộc lại đồng thời đi ra từ buồng trong, một đem một trắng, đúng là Song Long chí tôn.  

             Đứng từ xa nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, sau một lúc trầm ngâm suy tư, Hắc Nhiêm chí tôn lắc đầu, lão ta thở dài: "Dù sao cũng là đệ tử Tây Châu, chúng ta bỏ mặc chuyện này có sao không?"  

             "Nếu là người khác, đương nhiên là chúng ta không thể đẩy trách nhiệm cho người khác, nhưng Lạc Minh Viễn... Tham vọng quá lớn. Sự phát triển trong những năm gần đây, rõ ràng là muốn đạt tới đỉnh cao, hướng về Song Long Viện chúng ta. Hơn nữa thủ đoạn thu phục lòng người của hắn, quả thật đúng là lợi hại. Nên biết, đám người Ôn Đào đều là đệ tử đi ra từ Song Long Viện chúng ta, lúc này toàn bộ đều hướng về phía Lạc gia đó. Phần kỹ năng này, thực sự là được Trác Uyên truyền cho, vẫn nhớ chuyện năm đó, sau khi bọn Trác Uyên chết, bọn họ vẫn cố gắng tiến cử Lục gia như trước chứ?"  

             Mi mắt lão ta khẽ co giật, Hắc Nhiêm chí tôn khẽ gật đầu: "Đương nhiên, với lại ngay khi vừa nhận được tin tức, đến cả vẫn luôn không hợp với Lạc Minh, cũng bị bữa tiệc mừng thọ lần này lôi kéo. Lạc Minh Viễn này, lòng dạ quá cao..."  

             "Đúng thế, có một gia tộc đầy tham vọng như vậy ở Tây Châu, Tây Châu lúc nào cũng không yên, bây giờ mượn tay người khác diệt trừ cũng tốt...." Khẽ vuốt bộ râu dài, Bạch Mi chí tôn xoay người rời đi, Hắc Nhiêm chí tôn bất đắc dĩ lắc đầu, khã thở dài rồi cũng đi theo...  

             Cùng lúc đó, tại của Thượng Quan gia ở Đông Châu, Thượng Quan Khinh Yên đưa Võ Thanh Thu đi ra, gương mặt vô cùng day dứt: "Võ sư huynh, rất xin lỗi, ba vị cung phụng nhà ta rất cố chấp..."  

             "Đâu có, chắc chắn ba vị tiền bối có suy nghĩ của mình, tạm biệt!" Cố gắng nở nụ cười, Võ Thanh Thu khom người cúi đầu.  

             Thượng Quan Khinh Yên cũng hơi cúi đầu, lộ ra một chút ngượng ngùng.  

             Đợi đến khí bóng dáng Võ Thanh Thu biến mất, Thượng Quan Khinh Yên mới quay vào phủ, đi đến trước cửa phòng ba bị cung phụng, khom người cúi đầu, nàng ta khó hiểu nói: "Ba vị cung phụng minh giám, ban nãy có Võ sư huynh ở đây, Yên nhi không tiện hỏi thẳng. Nhưng Lạc gia ở Tây Châu nổi tiếng là gia phong nhân nghĩa, cùng Thượng Quan gia chúng ta bổ sung cho nhau thì càng tốt, lần này gặp tai họa lớn, tại sao chúng ta không thể đưa tay ra, giúp đỡ, kéo quan hệ của hai châu gần thêm, chẳng phải càng tốt sao?"  

             "Yên nhi, ngươi đã quản lý gia tộc nhiều năm như vậy, không có chuyện gì lớn xảy ra nên ngươi chỉ giải quyết những chuyện vặt vãnh, cách nhìn nhận sự việc của ngươi cũng quá đơn giản. Đan Thanh Sinh xuất thân từ Song Long Viện của Tây Châu, hiện giờ hắn muốn về Tây Châu gây chuyện, tại sao Song Long Viện lại mặc kệ? Phải để tên Võ Thanh Thu đó, đến cầu Thượng Quan gia ta ở Đông Châu?"  

             "Chẳng lẽ... Song Long Viện cũng khó mà đối phó được?"  

             "Lại không phải là xâm phạm biên giới Trung Châu, chỉ một tên Đan Thanh Sinh, có gì mà không ứng phó được? Cho dù thực sự gặp phải vấn đề khó khăn, cũng nên do Song Long Viện ra mặt, mời Thượng Quan gia ta giúp đỡ, chuyện này thì liên quan gì đến Thái Thanh Tông của hắn?"  

             "Chuyện..." Lông mày run lên, biểu cảm của Thượng Quan Khinh Yên trở nên chần chừ.  

             Bất lực thở dài, giọng nói uy nghiêm của vị cung phụng nọ từ trong phòng phát ra: "Yên nhi, lòng người khó đoán, chúng ta không dùng ác ý đánh giá người khác, nhưng cũng nên cẩn thận. Dù sao Song Long Viện cũng đứng đầu Tây Châu, đây lại là việc của Tây Châu, không có sự đồng ý của Song Long Viện, chúng ta tùy tiện nhúng tay vào, có hiềm nghi đi quá giới hạn, sẽ phá hỏng tình cảm giữa hai châu. Hơn nữa, tên Võ Thanh Thu vừa đến gia tộc chúng ta ban nãy, hắn ta đã có ý này, chúng ta không nên trộn lẫn vào!"  

             "Cung phụng, ý ngươi là Song Long Viện ngầm đồng ý..." Đồng tử không khỏi co lại, sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên trở nên không rõ ràng, nhưng người bên trong cánh cửa đó, cũng đã không lên tiếng nữa...  

             Một tháng sau, tất cả những người đi tìm viện binh đều về đến Lạc Minh, bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu, nhún vai, cười khổ, hết cách.  

             Sau khi Viêm Ma nhìn thấy Lạc Minh Viễn thì nở một nụ cười xin lỗi: "Lạc lão đệ, đúng lúc hai vị chí tôn ra ngoài vân du, vì thế..."  

             "Vân du cái gì, ta thấy đơn giản là bọn họ trốn tránh!"  

             Giật mạnh ống tay áo, Ôn Đào không khỏi thở dài: "Chao ôi, nếu không nhờ chuyện này, ta cũng không biết nhân tính là như vậy, ngay cả hai vị chí tôn cũng không thể tránh được..."  

             Nghe những lời này, Lạc Minh Viễn và Gia Cát Ngọc Long đều đã chuẩn bị tâm lý, bọn họ chỉ gật đầu, không hề lên tiếng.  

             "Chỗ của ta cũng như vậy, ba vị cung phụng của Thượng Quan gia gặp vấn đề trong lúc luyện công, uyển chuyển từ chối!" Ngay sau đó, Võ Thanh Thu cũng báo cáo.  

             Nhưng lý do đó, lại khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.  

             Gặp vấn đề trong lúc luyện công? Dù sao bọn họ cũng là lão quái vật sống ngàn năm, đã dừng ở cảnh giới Quy Nguyên cảnh đỉnh phong cũng hơn một nghìn năm, lại không phải là đột phá, có thể xảy ra sai sót gì?  

eyJpdiI6IlZYXC9hTVZwYzB1MFdTWUN4TGx0b3RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZrUXFvNGVKU0RKUzFtSVVGdFU5T3NUcHlPbTk4bDBFWjZQckdkNzkxcXQ5czdcLzdFT3ZEXC83aHIzOG5CQ1IxR3NFUUc2a0xnelRhRkZCZEtjZzNVK29uUFhub2RzWVBnVmh1NHBEZGoxdkdrb2l4cFBVeUJ0d0ZKa05Za3IxWjQwNllHa0ZNZlRVMG85RFAzWnJEanZwKzAyYUlHVkdVYVU2WGlpTk1EelpOektYR1daakx1dnZrRE1SNklnRTQ5QmtJcjk1STlRZjJzeExIWVFQWVNicUNhV0tCaFkzNWdHTFdVUHV5NDNFTTVsQnA2SFVGWjQ1dk5RazZ4V3c0RkJ0ZExDZVF3YitEaSs4ZXdMRitob1oySE1CZnRmWm14aEVGNlM4OExLbk56MWNXQW1Qc0krK3VCR3ZVZ3FpcjRacTRHM2p3bjRlMkZvdU5BdTJmY283NG5EdngwWHZZdm1HZ2hcLzJkMlIwTWNZcSs3MkdFY05MNk9zSWtpamhEXC84ZFBrYTN0TFdXZ2ZxaHhpVmVDOEFTN2gwR1EyK2pGdWRTc3FGOTNCcHhYRzBtU01ucHlqSlpZOHI1QlRMVVBPV1wvY0tMeWRLd0w5MTBBc2oyeDNCb1Z1WmpDYW94YStcL21naVlcL0lldjRobmNZdE5XMlZTSU9razk0aDJsblpmT0ZDZ0ZUaVU1bG5KQ0traFlVMnNIaUlGTmpoQ1ZEQkxFeDNzN0NZTVJuS0REVW8wWnFNMEtDdVZxZ1FnMFBNSENjczd5K3ZaSXhYUzRhUTBsbXNnd253PT0iLCJtYWMiOiI4Mzc5NzBmYmFlNmY0YTIzZWQ1MmFkYjdlYWQ4MWQwNGMxZDU2ZjU3NmNjZjcwZjJkYmFmZDQ5YWYyY2UyMWMwIn0=
eyJpdiI6IkN2YzFoVHRLcHM4eVNSS0kwbDlicGc9PSIsInZhbHVlIjoiTFwvaDJRcE81K0hxXC9abE51M3lnMjFJQklCMHRpeHI2eGpHN1RBZ2V3bU9sUXpuVjRDQ0xzUXk2Q1ZueHhwaUJ6eUdXV3EyRzVnQjlKZnBMWlliRDFzb3VDRVwvb3R1eXR5OHVyNUVsYU1yckx4cW1XUThJK2FTUkwwNjB2M3NhMnRYaXFcL3RTYjlPM2xDK2paQ0Y2b3FLb2xDQ2lVdWQzYlIwM2JRck9hU3VpSENsT3duN3oxUGh2dnNDY25EM2lBOTZUdWpnZHlZK2FhZ3d2TkdwRzZXY3pHN3lQazMyeldyZEUxSE1BVDJGbVNsc2NVaGJGSkN6aDNXMnkxUTIxXC9EcWZWMVhQeFAwRHg4cDZsbkpyNnA2NTllNkRkUGdMMno3dnZQK3ViemlBaTB2aWUzUnpCTDBWQzBHTUhtczlldSIsIm1hYyI6Ijg4Zjc2OGJlY2Y4YzM2Y2I4MWRhMzM4MzZhNjMwYWE1N2NmYjNiOWEzY2NjNDQzMWVjYTkxNDg3MTY5YTA2YWQifQ==

             Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng, phiền toái lớn mang tên Đan Thanh Sinh này đã sớm được người ngăn cản từ giữa, phải quay về. Hơn nữa người đứng ra này, giờ phút này, đang lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh của bọn họ ở một góc tối không xa, trên gương mặt hắn nở nụ cười ấm áp đã lâu không thấy...

Ads
';
Advertisement