Đoàn sứ thần của Kiếm Tinh Đế Quốc nhanh chóng tiến vào Đế Đô, để lại đám người Vũ Văn Thông đứng trong gió lạnh, tức giận tới run người.
Trác Uyên vẫn trốn trong chỗ tối quan sát hết thảy chuyện này, không khỏi gật đầu: “Không ngờ rằng Vũ Văn Dũng đã trở lại, thật sự quá khó tin, lúc trước còn là một tên lỗ mãng chỉ có sức lực không có trí lực mà hiện tại cũng đã là hạng người đầy mưu kế rồi. Haha… thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ!”
“Bọn họ là sứ thần, mặc dù Song Long Viện bất mãn nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể đuổi họ ra khỏi biên cảnh chứ không thể làm gì hơn nữa. Nếu không, làm nhục sứ thần cũng giống như là khai chiến với Kiếm Tinh vậy. Chỉ sợ rằng khắp bốn châu không ai có lá gan này, nỗi uất ức này của Lạc Minh, chỉ có thể tự mình dằn xuống mà thôi!”
“Nếu chỉ là uất ức thôi thì còn tốt, cùng lắm thì đợi phấn chấn trở lại rồi làm thêm một lần nữa, nhưng…” Trác Uyên hơi nhướng mày, dứt khoát quay đi: “Mộ Dung cô nương, chúng ta mau đi theo dõi trạm dịch, tên Vũ Văn Dũng kia tới Thiên Vũ nhất định không đơn giản chỉ là để trả thù hoàng đế như vậy!”
Mộ Dung Tuyết nghe hắn nói xong, trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng vội vàng đuổi theo. Trong vô thức, không ngờ nàng ta đã quen với cảm giác đi theo sau Trác Uyên, nhìn ngắm muôn vàn sắc thái của thế giới…
Ba canh giờ sau, mặt trời đã lặn xuống ở đằng tây, ánh trăng lờ mờ chậm rãi chiếu lên ngọn cây, bên trong Đế Đô, trên những ngã tư đường phồn hoa đều đang giăng đèn kết hoa, như đang mặc lên một chiếc áo xa hoa quý giá.
Bên trong trạm dịch, một tên mập tai to mặt lớn đang đi đi lại lại trong một căn phòng hoa lệ, nhàm chán vô cùng.
Cạch!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía cửa, Vũ Văn Dũng khẩn khoản tiến vào phòng, nhìn thấy tên mập kia thì lập tức cúi người xuống: “Vi thần, Lễ Bộ thị lang Vũ Văn Dũng, tham kiến Quả thân vương!”
“Ái chà, Vũ Văn đại nhân, ngươi tới rồi, cả ngày nay bổn vương phải ở lì trong phòng, ngột ngạt muốn chết!”
Tên mập kia vội vàng kéo tay Vũ Văn Dũng tới ngồi trước bàn gỗ, vội vàng nói như một đứa trẻ: “Ta nghe lời ngươi nói, vẫn luôn đứng im trong xe, ngay cả khi mấy người đó mời ta, ta cũng không đi ra ngoài. Tối nay ngươi phải sắp xếp cho bổn vương mấy trò vui đấy. Tuy rằng thừa tướng đại nhân bảo ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đối xử với bổn vương như tù nhân chứ?”
Vũ Văn Dũng hơi nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị: “Thân vương điện hạ yên tâm đi, ta hiểu được suy nghĩ của ngài, đêm nay lập tức sẽ sắp xếp cho ngài!”
“Thật sao? Haha… Vậy làm phiền Vũ Văn đại nhân nhé!” Quả thân vương nhếch môi, để lộ nụ cười ta hiểu ngươi hiểu hắn cũng hiểu, xoa xoa ngón tay mập mạp.
Trong mắt Vũ Văn Dũng chợt lóe lên ánh sáng, hắn ta cũng cười một cách quỷ dị rồi bật ngón tay, lấy một bộ quần áo bình dân từ trong nhẫn ra, đưa tới: “Thân vương điện hạ, thân phận của ngài tôn quý, nếu cứ tùy tiện hành động thì rất gai mắt. Ngài thay bộ quần áo này rồi hẵng ra ngoài chơi, ta cho hai người đi theo bảo vệ ngài, đừng để bị người khác phát hiện ra, sẽ tổn hại đến mặt mũi của Đế Quốc!”
“Ta hiểu rồi, Bách Lí thừa tướng rất xem trọng điều này, ta sẽ không bôi nhọ hắn!”
Quả thân vương kia cười ngây ngốc, không nói nhiều mà lập tức thay quần áo, sau đó vội vã vỗ vai hắn ta rồi bước ra ngoài: “Vũ Văn đại nhân, ngươi đúng là rất thức thời, đợi bổn vương trở về, nhất định sẽ nói ngọt giúp ngươi trước mặt thừa tướng, hahaha…”
Nói xong, tên Quả thân vương kia lập tức ra khỏi cửa, bên ngoài đã có hai người đứng đợi sẵn từ lâu, bảo vệ hắn ta ra ngoài.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, Vũ Văn Dũng cong khóe miệng, cười thần bí: “Nói ngọt cho ta… haha, ngươi nghĩ nhiều rồi…”
Cốc cốc!
“Vũ Văn đại nhân, hoàng đế Thiên Vũ muốn ngài và Quả thân vương tới dự tiệc!” Lúc này, một gã hộ vệ gõ cửa, cúi người nói.
Vũ Văn Dũng mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến: “Được, ta biết rồi, nhưng thân vương điện hạ bị bệnh nhẹ, không đi được, chỉ có một mình ta đi thôi!”
“Vâng!” Người nọ cúi chào rời đi.
Vũ Văn Dũng thay áo quan, cũng bắt đầu xuất phát.
Nhưng ngay sau khi hắn ta rời đi, một trận dao động chợt xuất hiện trong bóng đêm, hai người Trác Uyên lại hiện ra.
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn Trác Uyên một cái, thì thầm lên tiếng: “Tới hoàng cung ư?”
“Không, phải đuổi theo cái tên thân vương ngu ngốc kia, hắn ta mới là mấu chốt!” Vừa dứt lời, thân thể của Trác Uyên đã lóe lên, biến mất hoàn toàn, Mộ Dung Tuyết cũng biến mất theo.
Nửa canh giờ sau, dưới bầu trời màu đen, đèn hoa sáng rực rỡ, từng làn hương thơm thỉnh thoảng lại chậm rãi phiêu dạt trong tiếng đàn hát yểu điệu. Dưới lầu của một tòa nhà tràn đầy tiếng chim hoàng anh, có một chiếc bảng hiệu trông vô cùng bắt mắt.
“Phiêu Hương Viện!”
Quả thân vương ngân nga từng chữ, để lộ nụ cười dâm đãng: “Hahaha… nơi này mới là nhà của ta chứ, thánh địa của cuộc sống, nơi trăng hoa nở rộ, các cô nương, ta đến đây!”
Quả thân vương gào to, lao mạnh vào như một con dã thú đang động dục. Hai gã hộ vệ liếc nhìn nhau, nhếch miệng cười, cũng tiến vào theo.
Không bao lâu sau, Quả thân vương đã tiến vào một căn phòng với một đám dấu son, hắn ta duỗi tay ra, hai người kia lập tức hiểu được ý của hắn ta, cung kính dâng lên một bình thuốc.
Quả thân vương mở nắp bình, không ngần ngại mà uống vào, hai mắt dần dần trở nên đỏ quạch, hắn ta hét lên một tiếng dài: “Đêm nay bổn vương muốn chơi trăm người, người nào dám ra ứng chiến, hahaha…”
Bang!
Cửa phòng mạnh mẽ đóng lại, bên trong lập tức truyền ra tiếng hét hoảng sợ và tiếng trêu chọc, còn có vài tiếng rống giận khàn khàn. Hai gã hộ vệ ở bên ngoài trông coi nhìn nhau, cũng đều ngầm hiểu mà nở nụ cười.
Vị thân vương đại nhân này của ta ấy à, không có thú vui gì cả, chỉ thích loại này, hahaha…
“Cái này… chúng ta cũng phải vào sao?” Một bóng dáng xuất hiện từ trong góc tối, Mộ Dung Tuyết nhìn chiếc cửa phòng đang đóng chặt kia, nghe âm thanh ồn ào phát ra từ trong đó, biết được bên trong đang làm chuyện gì thì không khỏi đỏ ửng hai má, thì thầm lên tiếng.
Trác Uyên nhếch miệng cười, không ừ hử gì cả: “Chính vì như thế nên chúng ta mới phải đi vào. Không thể nào xem được một nửa vở kịch, sắp tới màn cao trào rồi lại bỏ đi đúng không?”
“Bỉ ổi!” Mộ Dung Tuyết hung dữ liếc nhìn hắn, mặt đỏ tai hồng mà quát.
“Ta bỉ ổi chỗ nào? Dù sao thì ta cũng đâu thấy được chuyện trong đó, chỉ cảm nhận một chút, cùng lắm chỉ nghe được vài âm thanh mà thôi. Chuyện này có khác gì với đứng ngoài cửa nhìn đâu?”
“Vậy ngươi còn muốn đi vào làm gì?”
“À… để quan sát kỹ hơn. Ngươi cũng biết đấy… mắt của ta không tốt, cho nên không thể để lỡ bất kì manh mối nhỏ nào, haha!” Vừa dứt lời, Trác Uyên đã hóa thành một làn khói nhẹ trong chớp mắt, bay về phía cửa phòng kia, trong chốc lát đã không còn tung tích.
Cửa phòng kia vừa hé ra đã đóng lại với tốc độ cực nhanh, hai tên hộ vệ ở bên ngoài cũng chưa kịp phản ứng lại.
Mộ Dung Tuyết tức giận tới đỏ bừng mặt, siết chặt hai nắm tay, suy nghĩ một lát rồi cũng mạnh mẽ xông về phía đó. “Lạch cạch”, cửa phòng lại mở ra khép vào trong giây lát, hai tên hộ vệ ngoài cửa cảm thấy như có thứ gì đó đi qua, nhưng lại không nhìn thấy gì cả nên chỉ nghĩ rằng mình gặp ảo giác mà thôi.
Mộ Dung Tuyết đi vào phòng, cùng ẩn mình trong góc tối cùng Trác Uyên, nghe thấy tiếng kêu phóng đãng thì đỏ mặt run rẩy. Trác Uyên da mặt dày, không tỏ vẻ gì cả, cứ lẳng lặng đợi chờ như thế.
Nhưng một canh giờ, rồi hai canh giờ trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có tên Quả thân vương kia dường như đã biến thành một con dã thú gào rống loạn xạ, hoàn toàn phát điên, khiến cho đám oanh yến kia không ngừng phải thét lên đau đớn.
Mộ Dung Tuyết cắn chặt răng, đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc Trác Uyên một cái, thấp giọng quát: “Đã qua lâu như thế rồi, ngươi có phát hiện ra điều gì không?”
“Có chứ!”
“Cái gì?”
“Sao hắn ta có thể kéo dài như thế chứ, nhất định là đã uống thuốc rồi!”
Da mặt Mộ Dung Tuyết căng lên, nàng ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi: “Ta đang nói đến âm mưu của Bách Lí Kinh Vĩ, ngươi lại đi chú ý đến thứ gì vậy?”
“Ta cũng đã để ý tới âm mưu của Bách Lí Kinh Vĩ rồi, nhưng đáng tiếc là không nhìn ra gì cả, thật sự rất đáng tiếc, chỉ có thể nghe thôi…” Trác Uyên tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi.
Mộ Dung Tuyết giận sôi máu, quát to: “Tên dâm dục, ngươi tự đi mà xem, bổn cô nương không làm nữa, hừ!”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Tuyết liền lập tức quay người đi. Nhưng đúng lúc này, “bộp” một tiếng, một thứ bỗng nhiên bay vào từ ngoài cửa sổ, trông có vẻ giống một người, chẳng qua giờ phút này người đó đã không còn động đậy nữa, hoặc là đã chết, hoặc là ngất xỉu rồi!
“Đến rồi!”
Trác Uyên nhếch miệng, thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Nam nhân tới chốn oanh yến này thường là muốn được vui vẻ, cho dù có uống thuốc thì cũng không thể để bản thân biến thành thú hoang, mất đi ý thức được, nếu vậy thì còn gì là vui vẻ nữa? Ta thấy tên Quả thân vương này sắp phát điên hoàn toàn rồi, rõ ràng là thuốc của hắn ta đã bị người khác động chân động tay vào nên mới thành ra dáng vẻ ý thức mơ hồ như thế. Ta nói đây là chuyện mà Bách Lí Kinh Vĩ muốn làm, Mộ Dung cô nương có ý kiến gì không?”
“Ta…” Mộ Dung Tuyết không khỏi khựng lại, trong chốc lát trở nên mơ màng.
“Hay là ngươi nghĩ tới điều gì rồi?”
Ngay sau đó, Trác Uyên nói tiếp, nhưng lại nhanh chóng gật đầu rồi trêu chọc: “Ôi chao, ngươi xấu xa thật đấy, ta tuy là ma, nhưng là người đứng đắn, còn chưa song tu bao giờ. Ngươi thế mà lại… Ôi, ta còn chưa nghĩ tới…”
“Ngươi…” Da mặt Mộ Dung Tuyết căng lên, nàng ta xấu hổ cúi thấp đầu, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn nạn chết tiệt này, dám trêu chọc ta!
Ưm!
Chợt, một tiếng rên nho nhỏ vang lên, bóng người kia từ từ giật giật thân mình, phát ra tiếng kêu của một thiếu nữ. Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên, nghe có chút quen thuộc: “Là đứa bé kia ư?”
“Đúng vậy, Tư Uyên!” Trác Uyên thở dài một hơi, cũng nhịn không được mà than thở.
Mà tên Quả thân vương đang phát điên kia dường như cũng đã nghe thấy tiếng kêu của thiếu nữ ấy, bất giác nhìn về phía này. Hai mắt hắn ta đỏ bừng lên, nhưng ánh sáng trong mắt lại càng thêm rực rỡ, hắn ta hét lớn một tiếng rồi lao mạnh xuống thiếu nữ đang nằm im trên sàn kia.
Lại có món hàng mới, hahaha…
Vút… Phập!
Một ngón tay nhẹ nhàng đâm vào người tên thú hoang dâm dục kia, khiến hắn ta khựng lại trong chốc lát, cả người cứng đờ, không thể động đậy được nữa.
Trác Uyên chậm rãi thu tay lại, yên lặng không nói lời nào. Mộ Dung Tuyết nhìn hắn một cái rồi đi ra ngoài: “Ta đưa tiểu cô nương này đi, nàng không nên xuất hiện tại loại địa phương này, thanh danh sẽ bị hủy mất!”
Đúng lúc này, Lạc Tư Uyên chợt gõ vào cái đầu đang choáng váng của mình, mơ màng tỉnh lại. Cũng ngay lúc ấy, Trác Uyên bấm ngón tay, tên Quả thân vương kia run người, đã có thể động đậy lại. Hắn ta nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người phía trước thì lập tức sáng mắt lên, hú vang một tiếng rồi lao về phía nàng ta…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất