“Á, ngươi là ai vậy?”  

             Lạc Tư Uyên thét chói tai, nhìn thấy bản thân vừa mới tỉnh lại, còn có một gã nam nhân hung dữ đang lao về phía mình với khuôn mặt dữ tợn thì không khỏi tái mét mặt mày, đánh ra song chưởng, “bùm” một tiếng, khiến cho hắn ta ngã nhào ra sàn, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.  

             Nhưng Quả thân vương đã bị thuốc kích thích đến nỗi hoàn toàn phát điên căn bản không thèm đếm xỉa tới chuyện bản thân bị thương, lồm cồm bò dậy, nhìn thấy mỹ nữ thì lại tràn ngập hưng phấn mà nhào qua, nhanh như hổ đói, trong mắt ánh lên vẻ dâm tà.  

             Nhìn thấy cảnh này, Lạc Tư Uyên vô cùng sợ hãi, nhưng với thực lực Thần Chiếu Cảnh của thân thể nàng, chỉ cần đánh ra thêm một chưởng đã lại có thể quật ngã con sói đói kia xuống, khiến hắn ta hộc máu không ngừng.  

             Nhưng con sói đói kia vẫn không sợ chết, cứ bị đánh ngã thì lại xoay người nhào lại, như thể hoàn toàn không để ý đến tính mạng của chính mình.  

             Cứ như vậy, sau ba mươi mấy hiệp, Quả thân vương đã bầm tím cả người, ngũ tạng lục phủ cũng đã bị thương nặng, nhưng sự dâm tà trong mắt vẫn không hề giảm đi, liên tục ngó nghiêng tìm kiếm vị trí của Lạc Tư Uyên, trên mặt còn lộ ra nụ cười si mê ngây ngốc.  

             Tiểu cô nương Lạc Tư Uyên tuy là người thắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, nàng ta cũng bị tên biến thái này làm cho sợ hãi. Mộ Dung Tuyết khó hiểu nhìn Trác Uyên, hỏi: “Vì sao?”  

             “Vì sao cái gì?”  

             “Vì sao vừa rồi ngươi đã áp chế được hắn ta rồi còn thả hắn ta ra, để cho một tiểu cô nương ra tay?”  

             Trác Uyên hơi trầm ngâm một chút, bình tĩnh đáp lại: “Ta nghĩ rằng ta biết Bách Lí Kinh Vĩ muốn làm gì, cho nên ta muốn… cho hắn ta thành công!”  

             “Ngươi muốn để hắn ta thành công?”  

             “Đúng vậy, ta đã quan sát Trung Châu bao nhiêu năm qua rồi. Ta muốn lập tức tiêu diệt Trung Châu, hoàn thành kế hoạch của ta, trở lại địa phương kia của ta. Ta… gấp gáp hơn tất cả mọi người. Nguyên nhân ta vẫn luôn không ra tay, một là vì sự tồn tại của Bách Lí Ngự Thiên vẫn còn là ẩn số, hai là mấy năm nay Trung Châu nghỉ ngơi lấy sức vẫn luôn rất an ổn. Trong trận đại chiến năm ấy, ngươi cũng đã thấy được thế lực của Trung Châu rồi đấy, còn mạnh hơn tổng chiến lực của bốn châu.”  

             Trác Uyên hơi nhướng mày, thở dài một tiếng: “Nếu nó đứng im thì sẽ kiên cố như một tảng đá vậy, không ai có thể tấn công nó. Cho nên ta vẫn luôn chờ nó hành động, giờ đây rốt cuộc nó cũng hành động rồi, ta há có thể để nó ngừng lại?”  

             Mí mắt của Mộ Dung Tuyết khẽ run lên, nàng ta kinh ngạc mà nhìn hắn: “Vậy vì sao vừa rồi ngươi còn muốn ngăn cản hắn ta hành hung, ngươi cứ để chuyện tiếp tục diễn ra như thế không phải là được rồi à?”  

             “Mộ Dung cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, ta để nó hành động, nhưng ta cũng có giới hạn riêng. Người của Lạc gia, tuyệt đối không thể bị tổn thương!”  

             Trác Uyên thở hắt ra một hơi khí đục thật dài, khẽ nói: “Thật ra lần trước nếu Đan Thanh Sinh thật sự giết Minh Viễn, kế hoạch của ta cũng có thể tiếp tục. Nhưng ta vẫn ngăn lão ta lại, vì Minh Viễn không thể chết được. Vừa rồi ta ngăn cản tên thân vương mất lý trí này cũng là vì như thế, cô nương Tư Uyên này không thể bị tổn thương. Hiện tại ta tha cho hắn ta, kế hoạch của Bách Lí Kinh Vĩ sẽ có thể tiếp tục được thực hiện, ta cũng có thể đánh úp bất ngờ. Tu vi của Tư Phàm ở Thần Chiếu đỉnh phong, người này chỉ mới có tu vi Thần Chiếu sơ kì, không sao cả, nhưng sau này Minh Viễn có lẽ phải chịu chút oan ức thôi!”  

             Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm hắn, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh thì hít sâu một hơi, quay đầu không nhìn hắn nữa: “Thật không hiểu ngươi đang nói cái gì, đúng là người mưu mô!”  

             “Hahaha… Mộ Dung cô nương, ngươi có tiến bộ đấy. Nếu là trước kia, ngươi nhất định sẽ rút đao giúp đỡ, thay trời hành đạo, trừng phạt ma tu như ta. Nhưng hiện tại… ngươi đã biết khoan dung rồi!”  

             “Không phải ta biết khoan dung, mà là vì ta cũng không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, sợ rằng ra tay rồi thì đúng sẽ biến thành sai. Trăm năm nay, ta đã nhìn hết cảnh tang thương chốn nhân gian, ngày càng cảm thấy mịt mờ. Hiện tại ta tới xem cùng ngươi, chính là vì muốn biết ngươi phán đoán như thế nào!” Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.  

             Trác Uyên nhếch miệng, thản nhiên gật đầu: “Mộ Dung cô nương, lát nữa ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, có lẽ ngươi sẽ biết thế nào là chính là tà ngay. Ta được người khác kể cho nghe câu chuyện này lúc đi khắp năm châu, vô cùng truyền cảm hứng. Lúc đó tinh thần ta lập tức nhảy vọt sang một trang mới, tu vi hạ xuống năm cấp!”  

             “Hạ xuống ư?”  

             “Đúng vậy, bí quyết của ta chính là đạo tu tâm, trở về bản chất. Thực lực có mạnh mẽ hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có đề cao tinh thần mới có thể trở về được! Đợi tới khi trở về điểm bắt đầu, đại khái là ta đã biết được đại đạo của trời cao rốt cuộc là thứ gì!”  

             “Thật không, vậy ta đây cũng muốn nghe một chút!” Mộ Dung Tuyết để lộ ra nét vui vẻ hiếm hoi, xinh đẹp không gì bằng, chỉ tiếc là Trác Uyên lại không nhìn đến.  

             Bùm!  

             Một tiếng nổ vang lên, tên Quả thân vương kia đã bị đánh bại tới lần thứ năm mươi. Nhưng thân thể điên cuồng của hắn ta dường như đã không còn cảm giác đau đớn, hắn ta lại gắng gượng đứng dậy, nhếch miệng cười, nét dâm tà trong mắt vẫn hừng hực như trước, chỉ là bọt máu vẫn không ngừng trào ra từ miệng, còn mang theo một chút nội tạng, rơi xuống mặt sàn.  

             Lạc Tư Uyên nhìn thấy cảnh này, mí mắt không ngừng run lên, nàng ta nhìn không nổi nữa, không khỏi cảm thấy ghê tởm tới nỗi buồn nôn. Tên biến thái này rốt cuộc là ai vậy, sao mà giống hệt như xác sống thế, bị đánh thành như vậy mà không cảm thấy gì sao?  

             Hahaha…  

             Quả thân vương vẫn không ngừng cười dâm đãng, dốc sức vặn vẹo thân thể, sau đó mạnh mẽ phóng tới hướng Lạc Tư Uyên. Dòng máu loãng ào ạt rơi xuống, tựa như một con rết đang đẻ trứng từ trên trời vậy, khiến cho tiểu cô nương buồn nôn vô cùng, không còn muốn đánh hắn ta nữa mà xoay người né tránh.  

             Đúng lúc này, “bang” một tiếng, cửa phòng ầm ầm mở ra, hai gã hộ vệ đồng thời bị đánh bay vào, hai bóng dáng quen thuộc cũng xông vào theo, cùng hét lớn: “Tư Uyên muội muội!”  

             Đúng là hai huynh đệ Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương đã đến đây.  

             Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tên Quả thân vương với thân thể tàn tật đang lao tới hướng Lạc Tư uyên thì không nhịn được mà hoảng hốt, đồng thời kêu lên: “Thứ gì vậy, đừng động vào Tư Uyên muội muội của ta!”  

             Bang bang!  

             Nói thì chậm mà làm thì nhanh, hai người này đều tranh nhau thể hiện, một người ra chưởng, một người đá chân, dù không phải là dùng hết sức bình sinh nhưng cũng đã là tám chín phần sức lực, đồng thời đánh vào điểm yếu của tên thân vương kia.  

             Một con hổ đen nhảy ra từ chiêu thức của Long Kiếm Sơn, “phập” một tiếng đâm xuyên qua ngực Quả thân vương, ngay giữa trái tim hắn ta. Một chiêu Đả Quải Kim Câu của Tạ Niệm Dương cũng “bốp” một tiếng đá vào trên mặt hắn ta, khiến đầu hắn ta bị đá bay trong nháy mắt.  

             Chỉ trong chốc lát, máu tươi trào ra, không ngừng lại được. Xác chết không đầu của Quả thân vương dao động một chút rồi ngã phịch xuống, nằm gọn trong vũng máu.  

             “Vết vuốt kia là do ta cào ra, ta đã cứu Tư Uyên!”  

             “Cú đá kia là do ta đá, ta đã cứu Tư Uyên muội muội!”   

             Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương hoàn toàn không liếc mắt nhìn xác chết kia lần nào, chỉ trừng mắt nhìn nhau rồi vội vàng tới cạnh Lạc Tư Uyên, xem tình hình của nàng ta, gấp gáp hỏi: “Tư Uyênmuội muội, không sao chứ?”  

             Lạc Tư Uyên ngơ ngác, che mặt lắc đầu, tim đập loạn nhịp mà chỉ vào xác chết đầy máu kia: “Hắn… hắn ta là ai vậy?”  

             “Vương gia!”  

             Nhưng hai người họ còn chưa kịp trả lời thì một tiếng gào rung trời chuyển đất đã vang lên. Hai gã hộ vệ kia ngơ ngẩn nhìn vũng máu tươi, sau đó lại nhìn về phía ba người Lạc Tư Uyên, chỉ vào bọn họ rồi hung dữ nói: “Ba các ngươi thật to gan, ngay cả Quả thân vương của Kiếm Tinh Đế Quốc chúng ta mà cũng dám giết. Các ngươi có biết Quả thân vương là đặc sứ của Kiếm Tinh hay không, giết ngài ấy cũng giống như khai chiến với Kiếm Tinh chúng ta vậy, các ngươi có chịu nổi trách nhiệm ấy không?”  

             Gì cơ, đặc sứ của Kiếm Tinh?  

             Ba người nhịn không được mà run rẩy, mềm nhũn cả người, sợ hãi vô cùng!  

             Xong rồi, gây họa rồi!  

             Trác Uyên đang âm thầm quan sát cũng cười khanh khách: “Ôi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện thật đấy, lần này gây phiền phức lớn rồi, haha…”  

             “Chẳng lẽ đây là kế hoạch của Bách Lí Kinh Vĩ ư? Muốn khai chiến với Tây Châu?”  

             “Nếu hắn ta nghĩ đơn giản như thế thì sẽ không phải là Bách Lí Kinh Vĩ nữa rồi! Khai chiến ư? Hắn ta không có đủ khả năng, hahaha…” Trác Uyên liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, từ chối cho ý kiến mà phất tay, quay đầu rời đi: “Bách Lí Kinh Vĩ đã hành động thì ta cũng nên hành động thôi. Trăm năm rồi, chỉ để chờ đến giờ phút này. Ngô Nhiên Đông, đừng buồn rầu nữa, cơ hội của ngươi tới rồi!”  

             Mặt khác, trong đại điện hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, hộ vệ vây kín ba vòng trong lẫn ba vòng ngoài. Vũ Văn Dũng đại diện cho sứ thần của Kiếm Tinh tới dự tiệc, nhìn thấy kiểu bày trận này thì bất giác cười ngây ngốc, trêu chọc: “Tam đệ à, đã lâu không tham gia quốc yến ở hoàng cung này, sao lại cảm thấy có chút xa lạ nhỉ? Từ khi nào thì một đế quốc hạng ba như Thiên Vũ chúng ta lại có thể có cao thủ Dung Hồn làm hộ vệ thế? Đã thế lại còn tới mấy chục người? Tam đệ, mấy năm nay đế quốc ở trong tay ngươi, phát triển thật sự không tệ, hahaha…”  

             “Hoàng huynh chớ giễu cợt, ngài là sứ thần Kiếm Tinh, những hộ vệ đó đều là do Lạc Minh điều động ra để bảo vệ ngươi. Hoàng đệ ta chỉ là đế quân của một đế quốc hạng ba, nào có tư cách được những cao thủ Dung Hồn này bảo vệ chứ> Nói thật thì lão sư hiện tại cũng chỉ có tu vi Hóa Hư tầng năm mà thôi!” Vũ Văn Thông lạnh nhạt lên tiếng, sắc mặt lạnh như băng. Lạc Minh Viễn và cao tầng của Lạc Minh bên cạnh cũng lạnh lùng mà nhìn hắn ta.  

             Vũ Văn Dũng nhìn lướt qua mọi người một lần rồi khinh thường bĩu môi: “Ngươi nói xem, Phương Thu Bạch không phải là Hộ Long Thần Vệ của Thiên Vũ chúng ta sao? Sao bây giờ lại kém cỏi như thế, chỉ có tu vi Hóa Hư tầng năm thôi? Bằng với ta đây ư?”  

             “Haha… Hoàng huynh là Binh Bộ thị lang của Kiếm Tinh, tài nguyên tu luyện phong phú, không giống với nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta, không có nhiều tài nguyên tu luyện như thế, hoàng huynh sóng sau xô sóng trước cũng là điều hiển nhiên!”  

             Vũ Văn Dũng tùy tiện gật đầu, mỉm cười không phủ nhận: “Hoàng đệ nói không tồi, hoàn cảnh tu luyện ở Trung Châu đúng là tốt hơn nơi này nhiều lắm. Mặc dù là làm một tên quan thất phẩm tép riu ở Trung Châu cũng mạnh hơn làm hoàng đế ở nơi này!”  

             Két!  

             Vũ Văn Thông chợt khựng lại, thấy hắn ta khiêu khích như thế thì trầm ngâm một lát, cũng chỉ khẽ cười một tiếng rồi bình tĩnh trở lại: “Mỗi người một chí, đầu gà hay đuôi phượng cũng chỉ tùy vào mong muốn cá nhân. Có người thích làm đầu gà, có người lại thích làm đuôi phượng, nguyện ngửi mùi phân, ai cũng không bắt ép được ai cả. Thậm chí có đôi khi, không phải là ai cũng có thể làm được đầu gà, có người muốn làm còn không làm được!”  

             Bàn tay đang gắp rau của Vũ Văn Dũng run nhẹ, hắn ta khẽ cắn môi, sắc mặt trầm xuống, sát khí không nhịn được mà tỏa ra…  

             Vũ Văn Thông, ngươi có gan lắm!  

             Lạc Minh Viễn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, sắc mặt chợt nghiêm túc lại, chúng hộ vệ cũng đồng loạt trở nên căng thẳng, tập trung bảo vệ hoàng đế.  

             Nhưng không bao lâu sau, sát khí quanh thân Vũ Văn Dũng đã bị thu vào, hắn ta nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người, cười tà dị: “Hoàng đệ à, sao ta lại cảm thấy đám hộ vệ đó giống như là không đến bảo vệ ta, mà là bảo vệ ngươi nhỉ?”  

             “Hoàng huynh khách khí rồi, ta đâu có mặt mũi lớn như thế?”  

eyJpdiI6IkhvY2hXM1RPc2hQU0dXaUlxMjM1YWc9PSIsInZhbHVlIjoiN1hDb0h2QzZPaXFjY281STN2eFdqd1wvVmtCajBVK0hHTUhPWGM2NTdCd0ZZcFk4TFN0eEZjWEZXM3FoRmxhZXk1cGhOUmJrd3BhdnRcL3pCd0V1THdTN2ZHUGtVOUYrWFBRWWhYY1I3WDJxdkU1NnBWMEM4eUZNSTZuUjFNVlZmVnFzMkpndFRTU2Vxeml3c25sMGtEc0dvQnA3bE9lRlNQZmE5RWhuMmdrZHpLVExxUEFSNCticHhMY2Fndm5pdjlTempQaUdJZUcwV2Fpalh6WUFGN05PSDFkeXZDRjlYTzlsUGM5MXJhTXcyOGdhYnVlQ2xVaGNGaWxWdVNpa3FaejdpZFdJcTVNcTRhbllhMStLNWZ1ZVhHWGFHRmxIUjB3aU1ZSDd0WWsweVNsVTV4VmdqUFdndis5NUp6RVNxdU01WU1oSEZyOTE4cmY3cHFyVWFYaDR3WUNESGp6b3pjQmx4c2NjXC9tWGg3RXV6emJSblhUYVYrbzVMU1FCaERjQjkydG02XC9veVhRd0RnQVpZeFZOUGl5bzRcL0FMN3JIc3JkajRBc005SkdXKytRY1ozSmNqS283SysyV3FORHFkQ0FrTFNRQldnTXRkcWhvcmJBc2FKcUNUUTF3NjZneXFIa0V3U3RGdUlqQXMzOGhJOWN1MmFzWnk4XC95TG54TnVEbVNCNnJUdUF0R3lMbFFURnpqaHp5V1Q2RjZGRW14NGo3TjVZSXFQM09ub1B4UzExUXhwVkt4eVZpQjVBb2dTNnRoSitkalpXWVpGNTJJTGxmSXVYWVpFTUlNeGsxdENzQ2NZd2xNTDQrUkZINExzbWczcWJGRkQ3ZDhwd0dkMFVtaGJoRWNMaGh4V3hKcUJnR1wvMDNBPT0iLCJtYWMiOiI0Yjg4MTU5NzhkMDhhM2I0N2E2MjY3MjZiYTMyOGYzMGUxZWI2MmY1ZDQzZGJkNGIwNzVkNWRjNWViZWI3MTBhIn0=
eyJpdiI6Ims5b0FyUXNrSFBVVmNIUzdXWDNRVmc9PSIsInZhbHVlIjoia1p4ZlZ1R3ZQRmRpZVVraG14ZkhJZVBuOG1LeEhlZFJIM04rRVpldjBId2NSNElYb1FMaThiNUlIXC9vMU8xT2Z6MnE3REprazRoVG02bDBCUlVrMndcL04yK3BaUllNcWRXblVQR3hBeVZcLzdMRFwvcDQxWDVBa2R2amZQbVlERU1md2RiWjdJNEp1K3RGeUo5S0wrN21VdUhmTU5QZW5VRkxtZXVncFZEZWdpZmtvZnVIalBzV0dGeW5jMU1cLzk4ckxKZ2E0Q0l3d0xvejBqMTFJcnNucHFJUVM1aFY3OGpEOFwvdGlFMEE2WXJsa0VsRmIwampKNlp3SkVwSjhzRG1vdDFWVGRZemVCZzgwVHMwZXZYSFNMZU4xSmlzeTlhRW9SK3BZNmFCYXFWMXE0Q3UyWUhlVEZpTnl5a0lKTWloM2VhWkVNeVE5cGpNNEs2R2Q5ZUhKeStlNXcxaUMyY2hLMGNZYlNFMW5TSXBvPSIsIm1hYyI6IjA1ODkzZjZlZDIyNmNjNmJlNmMzYjc3NmVkZGM5YjlhODRmYWMwNDZlYmI5ZjQ5OTkzMGJkYmYzYjBkYjA4NmMifQ==

             Hắn ta… có ý gì?

Ads
';
Advertisement