Trác Uyên khẽ gật đầu, nói tiếp: “Đây là lý, cũng là cái mọi người gọi là chính. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Đạo lý này ăn sâu vào lòng người, cũng là cơ sở trật tự cơ bản để mọi người có thể hợp tác với nhau. Nếu không có trật tự này, nhân loại sẽ chia thành năm bè bảy mảng, chứ đừng nói là chuyện này còn ảnh hưởng đến lợi ích của các châu. Cho nên về cơ bản, mọi người đều không thể phản đối đạo lý này, nếu không chính là phủ định chính mình. Như vậy, trước khi Lạc gia không có chứng cứ rõ ràng chứng minh chính mình trong sạch, ai cũng không thể lên tiếng giúp bọn họ!”
“Điện chủ nói có lý, hiện tại vấn đề mà ba châu tranh cãi nhiều nhất chính là có nên bao che cho Lạc gia hay không. Nếu công khai ủng hộ thì đó chính là xóa bỏ công lý trong lòng mọi người; Nhưng nếu chẳng quan tâm thì lại sợ Trung Châu mượn cơ hội này làm khó Tây Châu, làm hại vị minh hữu này. Hơn nữa Trung Châu đã phái đặc sứ đi tất cả các châu, cho nên hiện tại tuy rằng các châu không có động tác lớn, nhưng cũng đang tận lực liên lạc với các đặc sứ, hy vọng làm việc này từ lớn biến nhỏ, từ nhỏ biến thành không!”
“Đúng vậy, đây là lý do tại sao khai chiến lại phải có cái cớ mới được. Nhất định phải gắn chữ ‘chính’ trên người, nếu không một trận chiến phi nghĩa sẽ uy hiếp đến bản thân đầu tiên!”
Khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch lên, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà các châu sợ Kiếm Tinh phát động đại chiến, lại không cần thiết vì dù Bách Lý Kinh Vĩ cẩn thận thì ám lưu trong đế quốc Kiếm Tinh cũng bắt đầu khởi động. Nếu trận chiến quá lớn sẽ chỉ làm quốc thể bất ổn. Cho nên lần này hắn mới chỉ đưa ra năm trăm vạn tinh binh, thị uy ở biên cảnh. Đó chỉ là đe dọa một chút mà thôi, không có gì to tát!”
Ngô Nhiên Đông hơi mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Điện chủ nói rất đúng, hiện tại Bách Lý Kinh Vĩ đã phát hiện sự tồn tại của Thiên Ma Điện chúng ta, không thể gây ra động tĩnh lớn giống như trăm năm trước nữa. Nhưng mà rất hiển nhiên, mặc dù hắn chỉ đe dọa một chút nhưng các châu cũng đã bị dọa đến mức hoảng sợ rồi, ha ha ha…”
“Không sai, Tứ Châu đã không dám trả giá thảm khốc như trăm năm trước rồi.”
Trác Uyên thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt hắn trầm xuống: “Vậy thì… Tứ Châu muốn giải hòa với Bách Lý Kinh Vĩ cũng chỉ có thể đẩy người ra chịu tội thay. Mộ Dung cô nương, chúng ta đi Lạc gia xem xem. Nếu Minh Viễn còn nhớ rõ diễn xuất trước kia của ta, thì kế sách này của Bách Lý Kinh Vĩ sẽ tan vỡ trong nháy mắt. Nhưng… dù sao thì hắn cũng không phải là ta…”
Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, từ từ rời đi, Mộ Dung Tuyết bám sát theo, Ngô Nhiên Đông khom người bái một cái, cung kính nói: “Cung tiễn điện chủ…”
Cùng lúc đó, Thiên Vũ, bản bộ của Lạc Minh, mọi người đều chau mày ủ rũ. Mày nhăn thành ngọn núi nhỏ, họ vừa chờ đợi tin tức từ Song Long Viện, lại vừa cẩn thận suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Nhưng hiển nhiên, tất cả điểm mấu chốt đều ở chuyện Quả thân vương bị giết, chỉ cần giải quyết việc này, Trung Châu sẽ không có lý do hùng hổ doạ người nữa. Dù có xuất binh cũng chỉ là vô cớ gây rối, Tứ Châu sẽ đồng lòng chống lại.
Nhưng hiện tại, Quả thân vương thực sự bị ba người Lạc Tư Uyên giết, chứng cứ vô cùng xác thực. Đế quốc người ta đến truy vấn cũng là lẽ đương nhiên. Nếu nói là có người tính kế thì đối phương đã bố trí trăm phương ngàn kế rồi, sao có thể cho ngươi dễ dàng tìm được manh mối chứ?
Hơn nữa tên mặc đồ đen kia càng khó có thể tìm ra, đoàn đặc sứ tới đây mang theo nhiều binh giỏi tướng mạnh như thế, ai cũng có thể là kẻ mặc đồ đen dụ dỗ ba đứa nhóc. Giống như tìm kim dưới đáy biển, sao ngươi có thể tìm ra được?
“Ài… Không có cách nào!”
Gia Cát Ngọc Long thở dài một hơi rồi lại lắc đầu, lão ta và hai vị quản gia còn lại liếc nhau một cái, đều ủ rũ mặt mày, thở dài thành tiếng: “Đây chắc chắn là mưu kế do Bách Lý Kinh Vĩ thiết kế, nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ là nhằm vào Lạc gia chúng ta hay sao? Nhưng Lạc gia chúng ta nhận tội thì sẽ thế nào? Cùng lắm thì giao nộp hung phạm, cũng coi như có lời giải thích. Lấy tính mạng một thân vương, đổi ba đứa nhóc của chúng ta? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”
Lãnh Vô Thường nhìn kỹ lão ta, sắc mặt nghiêm trọng: “Hạng Trang múa kiếm ý ở Bái Công, hiển nhiên mục đích của hắn không phải là ba đứa nhóc mà bởi vì hắn biết gia chủ tuyệt đối sẽ không giao tiểu thư ra!”
Nói xong, Lãnh Vô Thường giương mắt nhìn về vị trí ở giữa, Lạc Minh Viễn đang vẻ mặt sầu tư.
Lạc Tư Uyên nằm trong lòng mẫu thân, nàng ta nhìn phụ thân, cũng là đầy oan ức, nước mắt lưng tròng.
Vút!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên, Ôn Đào và Võ Thanh Thu vội vàng đi đến trước mặt bọn họ.
“Sao rồi?” Thấy bọn họ tới, Lạc Minh Viễn vội vàng đứng dậy, tiến ra đón, hỏi: “Hai vị Chí Tôn muốn xử lí việc này như thế nào?”
Hai người đều có chút khó xử liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Võ Thanh Thu nói: “Minh Viễn lão đệ, thứ nhất là lần này chúng ta đuối lý, thứ hai là Bách Lý Kinh Vĩ đã sớm lập xong kế hoạch đối phó ba châu còn lại. Cảm thấy đây không liên quan gì tới ích lợi của Tứ Châu, hoàn toàn là ân oán cá nhân. Hy vọng có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, tránh cho khai chiến. Ý của Song Tôn là… Chuyện của cá nhân, hy sinh ai đó, bảo đảm sự an ổn của Tây Châu. Giao nộp hung thủ, cho bọn họ một lời giải thích là được. Nếu đến lúc đó bọn họ còn không chịu để yên thì chính là khinh người quá đáng, ba châu còn lại sẽ cộng đồng bảo vệ Tây Châu!”
“Quả nhiên…” Lời vừa nói ra, Gia Cát Ngọc Long bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi.
Lạc Tư Uyên cũng khóc nỉ non, chôn đầu vào trong lòng ngực mẫu thân: “Mẫu thân…”
“Tư Uyên, đừng lo lắng, nương sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu!” Nguyệt Nhi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, cũng đầy nước mắt, đau lòng không thôi.
Mí mắt Lạc Minh Viễn hơi run, không nhịn được mà cắn chặt răng: “Nói cách khác, ý hai vị Chí Tôn là bảo ta giao nộp nữ nhi, dùng tính mạng của Tư Uyên để khuyên vó sắt Trung Châu lui bước?”
Hai người đều bất đắc dĩ cúi đầu, trầm ngâm không nói.
“Nhưng bọn họ có biết không, nữ nhi của ta bị người khác hãm hại!” Lạc Minh Viễn giận dữ rống lên.
Võ Thanh Thu hiểu rõ gật đầu, thở dài nói: “Chuyện này, người sáng suốt vừa thấy đều biết tại sao, nhưng mà chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, Trung Châu sẽ mượn cớ xuất binh, hơn nữa ba châu còn lại cũng không có quyền tự tiện nhúng tay. Bằng không, lấy danh nghĩa gì để viện trợ? Trợ giúp Lạc Minh của Tây Châu, bao che hung phạm sát hại đặc sứ? Nói như vậy, cao tầng ba châu sao có thể quản lý địa phương của mình được nữa, nhất định sẽ khiến cho mọi người không phục. Chiến tranh, nhất định phải chính nghĩa, dù là thể diện cũng nhất định phải khoác lấy vỏ bọc này!”
“Đúng vậy, hiện tại không phải Tứ Châu không đồng lòng hiệp lực, chỉ là không có lý do nhúng tay!”
Ôn Đào nhẹ nhàng vỗ bả vai Lạc Minh Viễn, nhìn kỹ hắn: “Minh Viễn lão đệ, xin lỗi, các huynh đệ lần này thật sự là có lòng nhưng bất lực, không thể giúp được…”
Lông mày Lạc Minh Viễn khẽ run, mặt mày ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ nhi đang khóc, trong mắt có ánh sáng hiện lên, hắn xoay người đi ra bên ngoài, chớp mắt không thấy bóng dáng.
Mọi người sửng sốt, không rõ nguyên do, nhưng cũng không hề đuổi theo.
Có lẽ minh chủ muốn yên tĩnh, năm trăm vạn vó sắt của Trung Châu, tuy nói không nhiều lắm, nhưng do Kiếm Vương dẫn đội, một khi khai chiến, cũng là sinh linh đồ thán, tất nhiên tướng sĩ tiền tuyến sẽ tổn thất nặng nề, đây cũng là điều mà mọi người Tây Châu không muốn nhìn đến …
Ba ngày sau, cũng là một buổi đêm tăm tối, Vũ Văn Dũng chậm rãi ở một núi rừng âm u. Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên, đột nhiên một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
Nhìn thấy hắn tới, Vũ Văn Dũng không khỏi cười si ngốc, ôm quyền chào: “Ôi, đây không phải là Lạc minh chủ sao? Người vừa mới truyền tin cho ta, mời ta tới gặp mặt, chính là ngươi sao? Không biết vào đêm đen gió buốt thế này, Lạc minh chủ muốn làm gì?”
“Buông tha bọn nhóc đi!” Lạc Minh Viễn trầm mặt, nhìn chằm chằm hắn ta, lạnh lùng nói.
Vũ Văn Dũng nhướng mắt, nhất thời không nhịn được mà cười nhạo: “Lời này của Lạc minh chủ là có ý gì? Lệnh thiên kim giết thân vương đại nhân, là phạm nhân tội ác tày trời của Kiếm Tinh. Hiện tại dư luận đã xôn xao, ngươi lại bảo ta buông tha cho nữ nhi của ngươi? Ngươi tìm lầm người rồi, ta chỉ là một đặc sứ, không có quyền đặc xá trọng phạm của đế quốc!”
“Đừng ra vẻ này với ta, nơi này chỉ có hai người là ngươi và ta, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Các ngươi làm như vậy, cuối cùng là muốn làm gì?” Hai mắt Lạc Minh Viễn trừng lớn, quát to.
Vũ Văn Dũng trầm ngâm hồi lâu, nhìn trái liếc phải, chợt lộ ra nụ cười quỷ dị: “Không có gì, ý đồ của chúng ta đã rõ ràng ngay từ đầu, giúp Quả thân vương lấy lại công đạo, bắt mấy tên hung thủ trở về trừng phạt!”
Vũ Văn Dũng nói chữ “trở về” rất dùng sức, hắn ta nhìn hai mắt Lạc Minh Viễn, cũng lóe lên ánh sáng khác thường.
“Các ngươi bắt mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa như Tư Uyên trở về cũng không có tác dụng gì.” Lạc Minh Viễn hiểu rõ ý của Vũ Văn Dũng, hắn híp mắt lại, bình tĩnh nói: “Ta đi cùng các ngươi, lần này không phải là Bách Lý Kinh Vĩ nhằm vào ta sao? Ta đây chiều theo mong muốn của các ngươi, theo các ngươi trở về Trung Châu!”
Vũ Văn Dũng nhìn hắn thật kỹ, bất giác bật cười một tiếng: “Theo chúng ta về Trung Châu? Đường đường là minh chủ Lạc Minh, nửa giang sơn Tây Châu đều là của ngươi, chúng ta vô duyên vô cớ sao có thể trói nguyên soái đại nhân rời khỏi Tây Châu chứ? Làm như thế, những đồng liêu đó của ngươi nổi dậy tấn công, dẫn tới thế giới đại chiến sẽ không tốt. Tuy ta nhiều năm không ở Tây Châu, nhưng cũng rất rõ ràng, Lạc minh chủ ưu tiên nhân nghĩa, có rất nhiều bằng hữu! Chúng ta tùy tiện động đến ngươi chính là chọc phải tổ ong vò vẽ!”
“Ít nói nhảm, không phải muốn mượn cớ sao?”
Lạc Minh Viễn cười lạnh, khinh thường mà bĩu môi: “Là ta sai sử ba tiểu tử kia ra tay với Quả thân vương, bọn họ giống như thích khách, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành sự thôi. Cái tội danh này, ta gánh vác. Thủ phạm chính là ta đã chui đầu vô lưới, tha cho bọn nhỏ nghe lệnh hành sự một con đường sống đi!”
Vũ Văn Dũng nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định kia của hắn không bỏ, trầm ngâm một chút, lại chợt vui cười lên: “Lời này… là thật?”
“Gia chủ Lạc gia, từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Được rồi, nếu Lạc minh chủ đã nói như vậy, nếu ta lại không nể mặt ngài thì quả thực không thể nói nổi, ha ha ha…” Vũ Văn Dũng cười gian một tiếng, bỗng dưng trong mắt có ánh sáng chợt lóe, tay ra thế mời: “Lạc Minh chủ, mời đi. Nhưng ngươi phải hiểu được, trước khi ngươi tiến vào quốc cảnh của Kiếm Tinh chúng ta, năm trăm vạn đại quân ở biên cảnh sẽ không rút lui!”
Sáng sớm hôm sau, tin tức sứ đoàn Trung Châu trở về truyền khắp ngóc ngách Tây Châu, đồng thời còn có một tin tức lớn làm người khiếp sợ, đó chính là minh chủ Lạc Minh, Đại nguyên soái Lạc Minh Viễn, đã sai sử cấp dưới ám sát đặc sứ Trung Châu là Quả thân vương, bị Binh Bộ thị lang Vũ Văn Dũng áp giải trở về, công khai xử tử…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất