Vũ Văn Dũng không nhịn được mà cười lớn, trong mắt phóng ra ánh sao sắc bén: “Không có người tức là không có chứng cứ. Sao ta có thể biết được lời các ngươi nói là thật hay giả, hoặc chỉ là lời mà các ngươi bịa ra để thoát tội? Mà chuyện các ngươi sát hại thân vương đại nhân đều có đủ nhân chứng lẫn vật chứng, chính các ngươi cũng đã thừa nhận tội danh của mình. Mọi người ở đây đều nghe hết rồi!”
“Các ngươi mang trong mình tội lỗi nặng nề, chết chưa hết tội!” Khóe miệng thoáng nở nụ cười lạnh lẽo, Vũ Văn Dũng liếc Lạc Minh Viễn một cái đầy quái dị, thản nhiên nói: “Thế nào, Lạc minh chủ, ngươi còn muốn nói gì sao?”
Lông mày không nhịn được mà run rẩy, Lạc Minh Viễn vẫn âm trầm mặt: “Ta chỉ muốn biết, sao Quả thân vương lại xuất hiện ở thanh lâu?”
“Đúng vậy, sao lại thế được, rõ ràng đã bảo vệ rất nghiêm ngặt mà…” Vũ Văn Dũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn về phía hai tên hộ vệ kia.
Hiểu rõ ý của hắn ta, một tên hộ vệ vội vàng ôm quyền đáp: “Khởi bẩm thị lang đại nhân, trời sinh thân vương đại nhân tính tình phong lưu, mỗi người ở Kiếm Tinh đều biết điều này. Lần đi sứ này, không thể mang nữ quyến, trải qua mấy ngày bôn ba, thân vương đại nhân đã không chịu nổi. Lần này, vất vả lắm đi vào được trong thành trấn lớn, bèn cải trang giả dạng, thay đổi quần áo bình dân, trà trộn rời khỏi dịch quán. Người nơi đây đều không biết thân phận của đại nhân, chỉ có hai người bọn ta đi theo, cũng tương đối tự do, chỉ là không nghĩ tới… ài!”
“Khó trách… Khó trách hôm nay ngươi không cho thân vương kia ra để gặp mặt, thì ra là để làm đệm cho hành động tối nay sao!” Lạc Minh Viễn đã nghe hiểu mọi chuyện, da mặt hắn run rẩy mãnh liệt, tức giận nhìn về phía Vũ Văn Dũng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay tổ chức tiệc hoan nghênh lớn như vậy, nếu thân vương xuất hiện, thì dù có thay đổi quần áo đi chăng nữa, thám tử của bọn họ vẫn có thể nhận ra, sau đó âm thầm đi theo giám thị và bảo hộ. Nhưng bây giờ…
Khóe miệng khẽ nở nụ cười quái dị, Vũ Văn Dũng vươn một ngón tay, từ từ lắc lư, cười nhạo: “Lạc minh chủ, không có bằng chứng, ngươi cũng không nên nói lung tung. Hành động gì vậy, ta nghe không hiểu. Hiện tại, chuyện mọi người đều biết chính là, thân vương đại nhân của chúng ta cấm dục lâu ngày, muốn ra ngoài thả lỏng một chút, nhưng gác cổng nghiêm ngặt đành phải cải trang chuồn ra. Lại còn bị ba tên tiểu quỷ này vô cớ sát hại ở thanh lâu. Có một phần trách nhiệm của ta là quản giáo thuộc hạ không nghiêm nhưng ta đã trừng phạt họ rồi. Thân vương còn nhỏ, lại không quản được nửa người dưới của mình. Hắn ta kỷ luật không nghiêm nhưng cũng đã chết rồi, còn đám hung thủ còn lại cũng phải chịu nghiêm trị!”
“Lạc minh chủ, nếu ngươi không ngại thì ta muốn mang ba tên tiểu quỷ này!” Nói xong, Vũ Văn Dũng vung tay lên, ngay lập tức có một đám thị vệ lao ra chuẩn bị bắt lấy ba người Lạc Tư Uyên.
Lạc Minh Viễn thấy thế, nhất thời tức giận hét lớn, xông tới bảo vệ trước ba người họ: “Ta xem ai dám?”
Xoát xoát xoát…
Dù sao nơi này cũng là Thiên Vũ của Tây Châu, là địa bàn của Lạc Minh. Chỉ trong mấy phút, đông đảo cao thủ đã bao vây lấy nhóm người Vũ Văn Dũng chật như nêm cối.
Lạnh lùng liếc mọi người xung quanh, Vũ Văn Dũng cũng không hoảng sợ, bởi vì hắn ta đã đạt tới mục đích của mình.
“Lạc minh chủ, ngài có ý gì vậy?”
Vũ Văn Dũng lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn ta chậm rãi xua tay nói: “Bọn ta là đặc sứ của Trung Châu, là khách quý của Tây Châu. Lần này đến đây không có chút địch ý gì. Mặc dù thân vương đại nhân của chúng ta vô cớ chết ở nơi của ngài nhưng bọn ta vẫn giữ đạo lý, cũng không có ý muốn liên lụy. Bọn ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho Quả thân vương kính yêu mà thôi. Đừng nói là thân vương tôn quý, dù chỉ là một người bình thường thì các ngươi cũng nên một mạng đền một mạng chứ. Đạo lý này, hẳn là trải rộng bốn biển, chẳng lẽ Lạc gia được mệnh danh là nhân nghĩa lại không hiểu đạo lý này hay sao? Hay là để vó sắt của Trung Châu bọn ta dạy cho các ngươi hiểu?”
Da mặt Lạc Minh Viễn không ngăn được mà giật giật, tức giận đến mức gân xanh trên đầu nổi lên, nắm chặt hai tay, nghiến răng ken két: “Cho dù thế nào, hôm nay dù là ai cũng không thể mang ba người bọn họ đi, nếu không đừng trách Minh chủ của Lạc Minh ta đây không khách khí!”
“Ồ, minh chủ đại nhân thật uy nghiêm nhỉ, chuyện đã rõ như ban ngày… À nhầm, là ánh trăng sáng rọi, công khai bao che hung thủ, phá hư hoà bình giữa hai châu!”
Nhìn Lạc Minh Viễn một cái thật kỹ, sau đó lại nhìn lên trên không trung, Vũ Văn Dũng bất giác cười vui ra tiếng, liên tục chế nhạo: “Ta vẫn luôn cho rằng Tây Châu do Song Long Viện làm chủ, không ngờ thì ra đã sớm thay đổi, biến thành thiên hạ của Lạc Minh!”
Bỗng nhiên, trong lòng mọi người xung quanh đều rùng mình, vẻ mặt biến sắc. Lời nói này của Vũ Văn Dũng thật sự quá ác, rõ ràng là mượn đao giết người, mượn Song Long Viện xuống tay với Lạc Minh.
Thấy tình huống như vậy, Vũ Văn Thông vội vàng xua tay, giải hòa: “Hoàng huynh chớ nói lung tung, Lạc Minh thống lĩnh phòng ngự cho địa giới này và Tây Châu, không chỉ là các thế lực lớn ở Tây Châu đều tán thành mà ngay cả Song Long Viện cũng giao cho trọng trách. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Lạc minh chủ tra xét rõ việc này cũng là do chức trách. Về tình về lý, đều không có hiềm khích vượt quyền!”
“Do chức trách, về tình về lý? Hừ hừ…”
Vũ Văn Dũng cười lạnh lùng, khinh thường mà bĩu môi: “Nếu chức trách mà thuộc về cả tình và lý thì ba tên hung thủ này đều có quan hệ mật thiết với hắn. Vì vậy hắn phải kiêng dè, sao có thể để hắn ta đi tra chứ? Hơn nữa bây giờ, sự thật cũng rất rõ ràng, như con rận trên đầu người hói, đã rõ ràng như thế sao còn phải tra? Chẳng qua phản ứng bây giờ của Lạc minh chủ, là có ý định bao che đấy!”
Vũ Văn Dũng nhìn chằm chằm Lạc Minh Viễn không rời, nụ cười quỷ dị càng ngày càng sâu. Lạc Minh Viễn thì trầm mặc không nói nhưng lửa giận trong mắt điên cuồng muốn tuôn ra.
“Được rồi, nơi này là địa bàn của Lạc Minh. Đội đặc sứ bọn ta mới có bấy nhiêu người sao có thể cướp người trong tay Lạc Minh chứ? Thu quân!”
Giằng co một hồi lâu mà thấy lập trường của Lạc Minh Viễn vẫn kiên định như cũ, Vũ Văn Dũng không khỏi cười sâu một cái. Hắn ta vung tay lên, những hộ vệ của Trung Châu lập tức lui lại: “Nhưng mà, bổn đặc sứ sẽ lập tức gửi thư báo chuyện này cho đế quốc của chúng ta. Còn Song Long Viện các ngươi cứ xem xử trí chuyện này thế nào đi. Vốn dĩ Thiên Vũ cũng là quê hương của ta, ta muốn cho việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không nhưng các ngươi cố tình không biết ơn. Vậy thì tất cả hậu quả, các ngươi tự gánh vác đi, hừ hừ!”
Câu nói mạnh mẽ đâm vào ngực Lạc Minh Viễn, Vũ Văn Dũng không khỏi cười lớn một tiếng, nghênh ngang rời đi. Chỉ có Lạc Minh Viễn không cam lòng mà run rẩy thân mình, phát ra âm thanh tựa như thú gầm sâu trong cổ họng.
Vũ Văn Thông vừa thấy chuyện ngày càng lớn, bất chợt lo lắng, nhìn về phía Vũ Văn Dũng vừa rời đi, hắn ta vội vàng đuổi theo: “Hoàng huynh, xin chờ đã. Chuyện gì cũng từ từ, ngàn vạn đừng…”
Nhưng mà Vũ Văn Dũng đã đạt được mục đích của mình, sao có thể ở lại lảm nhảm với bọn họ được chứ, vội vàng rời đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại, chuẩn bị báo cáo với cấp trên.
Thừa tướng đại nhân, bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành, hừ hừ hừ…
……
Hai ngọc giản, có hai luồng ánh sáng màu xanh xẹt qua, bay về hai hướng đông và tây. Không đến ba ngày, đã truyền tới tay của Bách Lý Kinh Vĩ và Song Long Viện.
Mà ngọc giản mới đến, trong nháy mắt, khắp Ngũ Châu đều biết tin tức Minh chủ Lạc Minh ở Tây Châu, Lạc Minh Viễn dung túng nữ nhi hành hung giết người. Hiển nhiên là do Bách Lý Kinh Vĩ đã sớm chuẩn bị xong.
Đồng thời, năm trăm vạn quân vó sắt của Kiếm Tinh do Cầm sắt kiếm vương Liễu Mộ Bạch dẫn đầu cũng nhanh chóng hoàn thành tốt công tác chuẩn bị ở biên cảnh giữa hai châu. Khí thế mãnh liệt, hiển nhiên là chuẩn bị khai chiến.
“Khốn kiếp, đây là Bách Lý Kinh Vĩ mượn cớ muốn làm khó Tây Châu ta!”
Ầm!
Trong Song Long Viện, Hắc Nhiêm Chí Tôn tức giận vỗ bàn. Lão ta cầm hai ngọc giản trong tay, một cái là tình báo vùng biên cảnh, cái còn lại là thư cáo trạng mà Vũ Văn Dũng viết với vai trò đặc sứ, lão ta giận dữ quát: “Chuyện vừa mới xảy ra, sao có thể tập trung hỏa lực ở vùng biên cảnh nhanh như vậy được chứ? Rõ ràng chính là đã có âm mưu từ trước, hừ!”
Lông mày dài trắng đung đưa nhè nhẹ, Bạch Mi Chí Tôn cũng khẽ thở dài, nhíu mày: “Đúng vậy, ta đã nói lần này đặc sứ tới Tây Châu rất kỳ lạ, thì ra là cố ý làm khó chúng ta. Vì sao lại cố tình nhằm vào Tây Châu chúng ta nhỉ? Ba châu còn lại không có chuyện gì, làm như thể chúng ta đuối lý lắm không bằng. Sớm biết như thế, không nên cho phép đám đặc sứ này tiến vào!”
“Bây giờ nói điều này có ích lợi gì, mau truyền tin cho ba châu còn lại, phối hợp hành động đi!” Hắc Nhiêm Chí Tôn bất đắc dĩ trợn trắng mắt, khẽ thở dài.
Bạch Mi Chí Tôn khẽ gật đầu, cũng thở dài một hơi: “Cũng chỉ có thể như thế, may mà năm trăm vạn đại quân chưa tính là quá nhiều, xem ra Bách Lý Kinh Vĩ vẫn chưa chuẩn bị đánh trận lớn…”
Kết quả, thư cầu viện của Song Long Viện, cũng đồng thời được phát tới cao tầng của ba châu. Chẳng qua lúc này đây, tình nghĩa của bốn châu lại không vững chắc giống như ban đầu!
Hoặc phải nói là, ngươi coi đám đặc sứ Bách Lý Kinh Vĩ phái đi Tam Châu chỉ biết ăn cơm trắng sao? Đại Nguyên có thể lên làm quan văn nhị phẩm dưới mí mắt Bách Lý Kinh Vĩ sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
Lại một tháng qua đi, trong một tòa đại điện tối tăm, Trác Uyên ngồi trên bảo tọa, nhẹ giọng thản nhiên lên tiếng. Mộ Dung Tuyết đứng bên hắn, nhìn hắn bố trí kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch của bản thân, phía dưới lại là một hình bóng quen thuộc, vốn là nhị công tử của thương hội Hải Xuyên, nay lại là sứ giả của Thiên Ma Điện, Ngô Nhiên Đông.
“Đây là việc ta muốn cho ngươi đi làm, ngươi đã hiểu chưa. Chỉ sợ sẽ để cho ngươi chịu chút tủi thân rồi!” Cuối cùng, Trác Uyên sâu kín nói ra, sắc mặt bình tĩnh.
Mí mắt Ngô Nhiên Đông khẽ động, khom người bái một cái, sắc mặt hơi kích động: “Điện chủ, ta chờ đợi ngày này đã lâu, dù điện chủ coi ta như khí tử, ta cũng không oán không hối!”
“Không phải khí tử, là một quân cờ mấu chốt nhất dành chiến thắng!”
Khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Đúng rồi, gần đây Lạc gia sao rồi? Chắc sắp không chịu nổi rồi nhỉ!”
Ngô Nhiên Đông lại khom người bái một cái nữa, bái phục: “Điện chủ đoán không sai, bây giờ Lạc gia đã bốn bề thù địch, không có chút năng lực đánh trả. Song Long Viện từng cầu viện sự ủng hộ của ba châu, nhưng rất nhanh đã bị uyển chuyển từ chối rồi!”
“Sao có thể, Tứ Châu cùng chống lại Trung Châu, bây giờ Tây Châu gặp nạn, sao họ lại khoanh tay đứng nhìn?” Mộ Dung Tuyết khó hiểu cau mày: “Dù cho môi hở răng lạnh, cũng không nên để mặc Tây Châu xảy ra chiến tranh chứ!”
Trác Uyên không khỏi nhẹ nhàng cười, hơi gật đầu, ý bảo Ngô Nhiên Đông giải thích: “Ngươi nói cụ thể tình huống cho nàng ta đi!”
“Vâng, điện chủ!”
Ngô Nhiên Đông khom người bái, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, nghiêm túc nói: “Mộ Dung tiểu thư, cái nhìn của Tam Châu đối với việc này đã nổi lên một phen tranh luận, cũng không nhất trí mà rất mâu thuẫn. Đơn giản là lần này Trung Châu thật sự chiếm được lý!”
Khuôn mặt Ngô Nhiên Đông nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Cho nên chuyện này đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ ở ba châu còn lại. Mỗi người đều biết, từ mặt ngoài tới xem, Lạc gia hoàn toàn đuối lý, cách làm của Trung Châu không có gì không ổn. Hơn nữa Trung Châu cũng cử đặc sứ tới ba châu kia, cũng đều là hạng người ba tấc lưỡi không loạn, khẩu chiến quần nho, làm tam châu kia không có lý do gì để xen vào đó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất