Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm hắn một hồi, hình như ngộ ra điều gì, hiểu rõ gật đầu: "Nói cách khác, chỉ cần có xu thế phát triển theo hướng tốt, bất kể thủ đoạn gì cũng không ngoài chính ma, có thể cho phép?"
"Đối với Mộ Dung tiểu thư thiện lương chính trực mà nói, đây chính là mong muốn của ngươi!"
Trác Uyên mỉm cười, khoan thai lên tiếng: "Giống như một câu chuyện xưa khác. Có tên trộm nọ lẻn đến một hộ thế gia giàu có trộm đồ, đúng lúc gặp phải gia chủ bị thương nặng sắp chết, thế là gọi người tới cứu, cũng vì vậy mà bị bắt lại. Thế nhưng trên đại sảnh, Huyện thừa trực tiếp thả hắn ra và phán quyết rằng, ta thà sau này kẻ trộm đều biết cứu người còn hơn để thế gian biến thành tu la địa ngục, không ai quan tâm đến tính mệnh."
"Đây cũng là một cái xu thế. Theo lý thuyết, hắn thả tên trộm đi, pháp lý không dung tha, nhưng lại tạo ra một xu thế trân trọng sinh mạng, trên thế gian này không có gì có thể quý giá hơn tính mệnh. Cứ như thế, tin rằng những người ở đó, cho dù là đạo tặc, cũng sẽ không tùy ý hại người, bởi vì làm người bị thương là tội nặng, không làm người bị thương sẽ được xử nhẹ. Rõ ràng là tính toán vì mình “ma”, nhưng bởi vì một cái xu thế liền biến thành ít làm hại mạng người “chính”. Kết quả là, ma vẫn là ma, trộm vẫn là trộm, đoạt vẫn là đoạt, nhưng sẽ không làm chuyện hại đến mạng người nữa. Không vì người khác, cũng vì mình!"
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc gật đầu một cái, trong lòng lập tức được khai sáng, giống như có một cánh cửa sổ vừa mở ra với nàng ta, cho nàng ta nhìn ngắm một thế giới mới.
Trác Uyên thản nhiên cười, lần nữa quay đầu nhìn về phía dòng người đang rục rịch muốn động kia: "Như vậy chúng ta lại nói một chút về Minh Viễn, lần này một mình hắn gánh vác tội danh, bảo vệ an vui Tây Châu, quả là hiên ngang lẫm liệt. Nhưng sau chuyện này, ý đồ Bách Lý Kinh Vĩ mưu tính đã đạt được!"
"Ý đồ của hắn ta?"
"Không sai, nạy ra một lỗ hổng ở Tây Châu!"
Trác Uyên khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Trăm năm qua Minh Viễn phát triển quá mức nhanh chóng, tính công kích cũng quá mạnh, muốn cầm được quyền lên tiếng ở Tây Châu chắc chắn phải nhằm vào Song Long Viện. Cái này có chút giống với lối cũ của Lạc gia trước kia, chỉ có điều khi đó ta dám phát triển nhanh chóng như vậy là bởi vì ta có tự tin trong thời gian ngắn có thể bễ nghễ thiên hạ. Nhưng bây giờ cho dù Lạc Minh phát triển nhanh cũng không có năng lực này, bởi vì bọn họ thiếu hụt cao thủ có trọng lượng tọa trấn, điều này ắt dẫn đến Lạc Minh muốn lật đổ địa vị Song Long Viện còn cần thời gian lâu dài!"
"Mà loại chuyện đoạt vị của lão đại này chỉ có thể nhanh chóng tiến hành, kéo dài càng lâu càng nguy hiểm. Năm đó ta dẫn dắt Lạc gia chính là dùng cách nhanh đánh nhanh, trước khi nổi dậy phát triển đều phải cẩn thận che giấu, không để cho người phát hiện dù chỉ một chút. Hiện tại ý đồ của Lạc Minh đâu chỉ bị phát hiện, mà còn bị phát hiện được mấy thập niên rồi. Tuy là bởi vì địa vị của nó, Song Long Viện không dám công khai làm gì, nhưng hiềm khích lại càng lúc càng lớn. Việc lần trước Đan Thanh Sinh và lần này thân vương gặp chuyện, Song Long Viện cũng không tính đứng ra bảo vệ Lạc Minh, đây chính là vết rạn. Mà Bách Lý Kinh Vĩ thì đang hướng tới vết rạn này!"
Con mắt Mộ Dung Tuyết khẽ híp lại, cả kinh nói: "Ý của ngươi là không phải Bách Lý Kinh Vĩ đang tìm cớ tuyên chiến với Tây Châu mà là muốn ly gián?"
"Nếu tuyên chiến, bốn châu cùng xông lên, Trung Châu lại có Thiên Ma Điện chúng ta ẩn núp, hắn ta không dám đánh lớn!"
Trác Uyên khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Cho nên hắn ta chỉ có thể làm vài trò vụn vặt, xé ra một lỗ hổng ở Tây Châu trước. Mà lỗ hổng này chính là hiềm khích của Lạc Minh và Song Long Viện. Nếu như nói trước kia cái hiềm khích này còn đang ẩn sâu không lộ, vậy thì hôm nay hiềm khích này sẽ nhanh chóng kéo dài ra, trở thành một khe hở lớn trên bức tường sắt Tây Châu. Bây giờ chúng ta đều đã thấy được lực ảnh hưởng của Lạc Minh ở Tây Châu. Minh Viễn rơi vào kết quả như vậy, sợ rằng không chỉ trong lòng Lạc Minh không phục, mà đến cả đáy lòng những thế lực khác ở Tây Châu cũng có lời oán giận!"
"Dù nói thế nào, Song Long Viện cũng là lão đại của Tây Châu, ở trong nhà, lão đại răn dạy giáo huấn tiểu đệ thế nào cũng không sao cả, nhưng ở bên ngoài, lão đại không thể bảo hộ tiểu đệ chu toàn chính là lão đại không làm tròn trách nhiệm. Mọi người đều biết lần này Lạc gia bị oan, cuối cùng Lạc Minh Viễn một mình nhận trừng phạt này cũng là số mệnh ngàn lần không thoát khỏi. Thế nhưng trong lúc đó, Song Long Viện không hề có ý tứ muốn bảo vệ, chỉ chờ đến sau cùng ném tiểu đệ ra cho qua chuyện, ngươi nói những tiểu đệ khác nghĩ thế nào? Tất nhiên là trong lòng nguội lạnh chứ sao! Tuy nói Lạc Minh quả thực là mối uy hiếp của Song Long Viện, nhưng có làm trò cũng phải ổn định tâm tình những tiểu đệ khác chứ? Cho nên ta nói sao hai lão đại này lại có thể trở thành lão đại Tây Châu? Ai!"
Da mặt Mộ Dung Tuyết có hơi run, không khỏi chế nhạo một tiếng: "Hai vị chí tôn đều là tiền bối sừng sững ở Tây Châu mấy ngàn năm, đức cao vọng trọng, sao mà đa đoan giảo hoạt, bụng dạ khó lường như ngươi được?"
"Cho dù có đức cao vọng trọng, trong lòng cũng tồn tại ma, cũng có ghen ghét đố kị, lòng ham chiếm hữu và mê danh lợi. Bằng không thì sao lại nhìn Lạc Minh không vừa mắt như thế, ngay cả chức trách của mình cũng quên mất?"
"Ai, đúng vậy, lão tiền bối tu luyện bao nhiêu năm, trái tim vẫn thấy bất bình!" Mộ Dung Tuyết cũng thở dài một tiếng, có chút tiếc hận.
Trác Uyên thản nhiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chân thành nói: "Chỉ có điều như vậy cũng rất tốt, ít nhất lúc chuyện vừa phát sinh, bọn họ đã liên hệ ba châu bàn bạc, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, điều đó chứng minh bọn họ còn biết phải trái đúng sai, chưa bị danh lợi làm váng đầu, nhiều lắm là không làm gì cả. Ở cao tầng, đây đã là thiện tâm hiếm có, nếu là ta..."
"Nếu là ngươi thì sao?"
"Lạc gia đã sớm mất!" Trác Uyên thẳng thắn nói.
Mộ Dung Tuyết bật cười lắc lắc đầu, thở dài nói: "Lạc gia kia đúng thật là phải thắp nhang cầu nguyện ngươi là quản gia nhà bọn họ, không phải địch nhân. Đúng rồi, không phải ngươi nói ngươi có cách giải ván này sao, giải thế nào?"
"Ách... Ta tương đối bá đạo, có lẽ Mộ Dung cô nương nghe xong sẽ không hài lòng!"
"Cứ việc nói. Dù sao cũng chỉ là nghiên cứu thảo luận, ngươi lại không có ý định giải thật, hơn nữa hiện tại ta cũng cực kỳ bao dung!"
"Ừm, biện pháp của ta chính là..."
Trác Uyên trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lộ ra nụ cười tà dị: "Xúi giục tất cả chiến lực và đồng minh của Lạc gia liều mạng với bọn hắn, giết đến máu chảy thành sông cũng không quan tâm. Mụ nội nó, lão tử là ai? Lão tử cũng dãi nắng dầm mưa, xách đao ra chém, ai sợ ai?"
Coong!
Như chuông lớn trống chiều ầm ầm trong đầu, Mộ Dung Tuyết lập tức ngây dại, bị vẻ mặt lưu manh này của Trác Uyên làm kinh sợ, nghẹn họng nhìn hắn trân trối: "Cái này chính là cách giải quyết của ngươi? Đây không phải là khiến tất cả mọi người cùng chết với ngươi sao?"
"Ha ha ha... Ta đã nói là ngươi không chịu nổi, ngươi còn nói có thể bao dung!"
Trác Uyên bật cười, lại khôi phục bình tĩnh: "Mộ Dung cô nương, vừa rồi ta chỉ đùa chút thôi, cô nương bỏ qua cho. Chỉ là cách giải quyết của ta quả thật là cách giải quyết dứt điểm nhất, dốc sức chiến đấu đến cùng. Có câu nói này không biết ngươi đã nghe chưa, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng. Có đôi khi kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ điên!"
"Vậy cũng không thể điên như ngươi được, với thực lực của Lạc Minh có thể liều được sao?"
"Không cần liều, chẳng qua làm bộ dọa đối phương một chút là được rồi. Thật ra nó giống cách làm của Bách Lý Kinh Vĩ như đúc!"
Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một nụ cười thần bí, sâu xa lên tiếng: "Mộ Dung cô nương, ngươi còn nhớ rõ vừa rồi chúng ta phân tích cái gì không?"
"Xu thế?"
"Không sai, chính là xu thế!"
Sắc mặt Trác Uyên bỗng nhiên nghiêm lại, bình tĩnh nói: "Thực lực của Lạc Minh quả thật không bằng một phần mười Trung Châu, nhưng lại rút dây động rừng. Ở Tây Châu, sức chiến đấu của Lạc Minh cộng thêm mấy thế lực đồng minh không đến một nửa thì cũng phải một phần ba. Những chiến lực này vừa động một cái, Song Long Viện phải hành động thế nào? Chẳng lẽ mặc kệ không hỏi, vứt những chiến lực này ra mặc cho Trung Châu chà đạp. Nhưng sau khi những chiến lực này bị tổn thất, Tây Châu còn lại gì? Cho dù không vì Lạc Minh, cũng phải vì chính mình, trong lòng Song Long Viện oán trách lớn hơn nữa cũng phải chống đỡ!"
"Mà toàn bộ Tây Châu tham chiến, bốn châu là một khối quân đồng minh, ba châu khác có thể ngồi xem không để ý sao? Bốn châu thiếu một châu, cũng giống như bốn châu cùng nhau tự sát. Cho nên ba châu khác sẽ không quản chiến tranh chính nghĩa hay không, sư xuất hữu danh (1) hay không. Đây tương đương với một cuộc chiến bảo vệ, nhất định phải ủng hộ. Cho nên cách làm của ta chính là đầu tiên bắt cóc Tây Châu, sau đó lại bắt cóc bốn châu, cuối cùng bắt cóc tất cả mọi người, để bọn họ tham chiến cùng ta, dùng thiên tử để lệnh chư hầu, ép thiên hạ để cho ta dùng!"
(1) 师出有名: Sư xuất hữu danh, nghĩa đen là một người thầy giỏi tất sẽ có danh tiếng, nghĩa bóng là xuất binh phải tất phải có lý do chính đáng, mở rộng hơn là làm chuyện gì cũng phải có đầy đủ lý do.
"Thế nhưng nếu cứ như vậy, không phải sẽ là đại chiến năm châu, sinh linh đồ thán sao?" Đồng tử Mộ Dung Tuyết không nhịn được co rụt lại, nhướng mày: "Ngươi quả nhiên là đồ điên, làm việc bất chấp hậu quả, vẫn là Lạc Minh Viễn đáng tin cậy!"
Trác Uyên thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến: "Ai, nếu đứa nhỏ Minh Viễn này thật sự đáng tin cậy thì sẽ không để thân nhân nếm chịu nỗi đau ly biệt. Ha ha ha... Mộ Dung cô nương, có lẽ ngươi lại quên, tình huống hiện tại của Trung Châu không thể khai chiến với bốn châu. Cho nên nếu chúng ta làm ra trận thức lớn thế này, Bách Lý Kinh Vĩ chỉ có thể giương mắt nhìn, căn bản sẽ không đánh. Xu thế chính là ở chỗ này. Cuối cùng năm châu đàm phán hoà bình, hoàn toàn không vang một tiếng rắm, tên thân vương kia cũng chết vô ích!"
"Tiểu tử âm hiểm, hừ!" Mộ Dung Tuyết hung hăng nguýt hắn một cái, không khỏi bĩu môi, nhưng khóe miệng lại xẹt qua nụ cười hờ hững.
Đúng vậy, Trác Uyên làm việc nhìn như lớn mật điên cuồng, nhưng kết quả lại đều hướng tới mặt tốt, đây có lẽ chính là ma đạo và chính đạo dung hợp, bao dung!
"Nhưng mà ngươi có thể nghĩ tới điểm này, chẳng lẽ Lạc gia không nghĩ ra?"
"Có lẽ không phải là không nghĩ ra, mấy người Lãnh Vô Thường, Gia Cát Ngọc Long cũng không phải hạng người bình thường, chẳng qua là... Không dám thôi..."
"Không dám?"
"Đúng vậy, không có niềm tin tuyệt đối, bọn họ đương nhiên không dám!"
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt thổn thức: "Muốn đánh trận chiến lớn chừng này cần đầy đủ quân cờ, quân cờ của Lạc gia vẫn còn quá đơn bạc. Bọn họ không biết Thiên Ma Điện mạnh bao nhiêu, liệu có phối hợp với trận chiến này không, cũng không biết kiêng kị của Bách Lý Kinh Vĩ, còn có liệu mình có thể chèo chống trận chiến lớn như thế không, quá nhiều nhân tố không biết. Còn có một điều quan trọng nhất, trong lòng bọn họ lo lắng, sợ vì vậy mà chọc giận Song Long Viện và cao tầng những châu khác, mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lạc gia sau này. Lo trước lo sau, không có quyết đoán, ý nghĩ này sẽ không xuất hiện. Lãnh Vô Thường bọn họ đều là mưu sĩ xuất sắc, nhưng lại không phải vương giả, khí phách không đủ!"
Mộ Dung Tuyết cũng nhìn về phía xa một cái, quay người đi theo...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất