Phu thê Lạc Minh Viễn chịu tội danh ám sát thân vương Trung Châu rời đi, năm trăm vạn gót sắt Trung Châu cũng lập tức lùi trở về. Thấy tình cảnh này, cao tầng bốn châu không khỏi cảm thấy yên lòng, vui mừng khôn xiết. May mà lần này không tiếp tục hình thành chiến hỏa. Không biết Bách Lý Kinh Vĩ nghĩ thế nào, dù sao bọn họ cũng không muốn tái chiến với Bách Lý Kinh Vĩ.  

             Dù sao, bất luận là thực lực cứng, số lượng cao thủ, cường giả đỉnh phong, bọn họ đều thua Trung Châu không chỉ một bậc. Nhất là đại chiến lần trước bọn họ còn có Trác Uyên tọa trấn chỉ huy, lần này nếu khai chiến nữa, bọn họ biết tìm ai để đối phó với bộ não siêu việt của Bách Lý Kinh Vĩ ?   

             Chỉ là, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, các cao tầng bốn châu mặc sức hoan hỉ, Lạc gia lại bi thương tột cùng.  

             Tất cả mọi người, đại tiểu thư Lạc Minh Ngọc ôm Lạc Tư Uyên mặt mũi đờ đẫn, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ở chủ vị, mặt mũi u sầu. Ba vị quản gia Gia Cát Ngọc Long ngồi trên mấy cái ghế dựa bên cạnh cũng thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau. Còn mấy vị cung phụng kia thì hạ thấp gò má, chỉ chực thở dài.  

             Bộp!  

             Một tiếng vang thật lớn, Lệ Kinh Thiên đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, rống to một tiếng: "Chúng ta đi cứu gia chủ trở về, giấu khoảng một năm nửa năm đợi tiếng gió đi qua thì sẽ không sao nữa!"  

             "Cái rắm, ngươi nghĩ người bắt gia chủ đi là ai? Trung Châu Kiếm Tinh! Chẳng lẽ lần trước chưa thua triệt để trong tay Đan Thanh Sinh sao? Ngươi đi cứu? Cẩn thận lại liên lụy cả cái mạng già của mình vào, hừ!"  

             Nhưng mà Lệ Kinh Thiên vừa dứt lời, Lãnh Vô Thường đã hung ác trừng lão ta một cái, hét lớn.  

             Nghe được lời này, đám người bất giác khẽ giật mình, bởi vì bình thường vị Lãnh tiên sinh này rất tôn trọng mấy cung phụng, chưa từng quát mắng chói tai như thế. Vậy mà bây giờ lại phát cáu với Lệ Kinh Thiên lớn đến mức này, hiển nhiên cũng là do sốt ruột, ưu tư quá mức gây nên.  

             Lệ Kinh Thiên hiểu được tâm tình của Lãnh Vô Thường nên cũng không tức giận với lão ta, chỉ căm hận vỗ bàn một cái nữa, cắn răng nói: "Vậy phải làm thế nào, cứ để gia chủ rơi vào tay bọn hắn, chờ bị Kiếm Tinh xử tử như vậy sao? Trăm năm qua lão phu theo gia chủ nam chinh bắc chiến, vẫn chưa từng gặp phải loại chuyện uất ức như thế đâu, hừ!"  

             "Lão Lệ, chờ một chút đã!"  

             Gia Cát Ngọc Long hít một hơi thật sâu, coi như còn khá tỉnh táo, trong mắt lóe lên tinh anh, thở dài một tiếng: "Bách Lý Kinh Vĩ được xưng là tướng đệ nhất thiên hạ, tâm kế mưu trí cũng hơn hẳn người bình thường, ánh mắt chiến lược càng không ai bằng. Hắn ta phí nhiều công sức như thế, chẳng lẽ chỉ vì cái đầu của gia chủ thôi sao? Nói một câu bất kính, Lạc Minh chúng ta ở Tây Châu tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới mức để người kia phải vắt hết óc tính toán. Lần này đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, có lẽ còn có hậu chiêu, chờ một chút đã!"   

             Đám người nhìn chòng chọc lão ta một hồi, trầm mặc không nói, khẽ gật đầu.  

             Hai mắt Lạc Tư Uyên tỏa sáng, nhìn về phía lão ta nói: "Gia Cát gia gia, ý ngươi là... Phụ thân ta còn có thể cứu?"  

             "Hẳn là có. Hiện tại gia chủ chính là một quân cờ, chỉ là không biết Bách Lý Kinh Vĩ muốn sử dụng con cờ này như thế nào. Nhưng mà có thể khẳng định rằng quân cờ hữu dụng như hắn sẽ không thể chết nhanh vậy được!"  

             Lông mày Gia Cát Ngọc Long nhíu chặt lại, sâu xa lên tiếng, nhưng mà rất nhanh sau đó đã bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Chỉ là tên Bách Lý Kinh Vĩ này nham hiểm xảo trá, mưu mô thủ đoạn, cho dù chúng ta đoán được hắn ta có mưu đồ khác thì có thể làm gì? Nếu thật sự đọ sức, chỉ sợ chúng ta hoàn toàn không có lợi thế đàm phán với hắn ta. Nếu bây giờ có Trác quản gia thì tốt rồi, ai!"  

             Lãnh Vô Thường liên tục gật đầu, cũng không khỏi cảm thán: "Đúng vậy, nếu có Trác quản gia ở đây thì gia chủ có thể bị mang đi dễ dàng vậy sao? Hắn chắc chắn có biện pháp khiến đám người Trung Châu kia gieo gió gặt bão!"  

             Nghe được lời này, tất cả mọi người ở đây, kể cả chư vị cung phụng đều không nhịn được gật đầu, trong mắt là một mảnh mơ màng như đang nghĩ về những ngày tháng vinh quang năm xưa.  

             "Trác quản gia..."  

             Lông mày Lạc Tư Uyên hơi run lên, nhẹ giọng nỉ non: "Hắn không phải người cô cô yêu sao? Sao vậy... Hắn thật sự có thể cứu cha ta ư?"  

             Lạc Minh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng ta, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ, trong mắt lại phủ đầy vui mừng: "Đúng vậy. Có hắn ở đây, Lạc gia chúng ta không có ải nào không qua được!"  

             "Tư Uyên, có lẽ ngươi không biết, Trác quản gia chính là đại quản gia đời thứ nhất của Lạc gia chúng ta, cũng là người sáng lập chân chính của Lạc Minh. Bảy vị nguyên lão đồng sáng lập liên minh đều biết năm đó Trác quản gia oai phong một cõi như thế nào, đưa Lạc gia đến vị trí có sức ảnh hưởng lớn như hiện tại!"  

             Lệ Kinh Thiên cũng vẻ mặt trịnh trọng nói: "Bây giờ gia chủ dùng nhân nghĩa trị minh, rất được lòng người. Nhưng hồi trước thủ đoạn sét đánh của Trác quản gia lại khiến rất nhiều lão nhân bây giờ nhớ tới vẫn còn run rẩy sợ hãi, vừa kính vừa sợ, nhưng tận đáy lòng vẫn bội phục và ngưỡng mộ. Có thể nói, hiện tại gia chủ đi con đường vương đạo, còn hồi đó Trác quản gia đi con đường bá đạo. Mà nền móng của Lạc Minh bây giờ chính là nhờ năm đó Trác quản gia từng bước gây dựng. Không có Trác quản gia sẽ không có Lạc Minh hiện tại!"  

             Đồng tử Lạc Tư Uyên không khỏi run lên mạnh mẽ, vẻ mặt kinh ngạc: "Thật ư, vị Trác quản gia này lợi hại như vậy sao? Ta vẫn cho rằng hắn chỉ là người cô cô yêu, các ngươi không đề cập tới là vì sợ cô cô thương tâm, hoá ra hắn lại có sức ảnh hưởng lớn như thế ở Lạc Minh, so với bảy vị nguyên lão còn quan trọng hơn?"  

             "Đâu chỉ quan trọng, bảy vị nguyên lão nhìn thấy hắn còn phải kính cẩn lễ phép kìa!"  

             U Minh luôn im lặng không phát biểu, giờ khắc này cũng không nhịn được sa vào hồi ức, lạnh lùng lên tiếng: "Có thể nói năm đó hắn là gia chủ thực sự của Lạc gia, cũng là hắc ám của Lạc gia!"  

             "Hắc ám?"  

             "Đúng vậy, Lạc gia có thể phát triển đến gia đại nghiệp đại như hôm nay, không thể nào không có hắc ám!" U Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói: "Hắn... Chính là thuỷ tổ hắc ám của Lạc gia. Tất cả những người đã từng đối đầu với hắn năm đó không ai không sợ. Chỉ là sau này hắn rời đi, gia chủ tiếp nhận thực quyền, Lạc gia chúng ta mới bắt đầu đổi tính. Mặc dù vẫn còn hắc ám do hai lão đầu kia làm, nhưng không ngang ngược như trước nữa, từ sáng chuyển vào tối. Lạc gia chúng ta cũng chủ yếu phát triển phong thái nhân nghĩa, mua chuộc lòng người!"  

             "Này này này U Minh, ở trước mặt Tư Uyên lão phu chính là lão gia gia hòa ái dễ gần, ngươi đừng có bôi nhọ danh dự của ta vậy chứ?"  

             "Đúng vậy, làm như ngươi không tiếp xúc với hắc ám không bằng!"  

             Nghe được lời này, Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường lập tức mở miệng phản bác, hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái. Ở trước mặt tiểu bối, đừng vạch trần gốc gác của người ta được không hả?  

             U Minh lại khinh thường cười một tiếng, khinh bỉ nói: "Già rồi già rồi, còn giả làm người tốt cái gì? Các ngươi nhìn ta xem, xưa nay không thèm ra vẻ. Ta đây dám lớn tiếng nói, từ trước đến nay lão tử chưa hề rời khỏi hắc ám!"  

             "Không sai! Ngươi làm tình báo, cả ngày tiếp xúc với đầu lĩnh tình báo của Ám Ảnh Đội, có thể rời khỏi hắc ám sao? Phắn đi!" Hai lão đầu khinh thường bĩu môi, cười nhạo một tiếng.  

             U Minh chẳng nói đúng sai, nhưng sắc mặt thì nghiêm lại, bình tĩnh nói: "Nhưng mà ta có thể khẳng định, lần này muốn cứu gia chủ thì không thể quang minh chính đại, cần phải động tay động chân trong bóng tối. Hai lão gia hỏa, mau lấy âm mưu quỷ kế của hai người các ngươi năm đó ra, nhìn xem có biện pháp nào hay không!"  

             "Lấy cái gì mà lấy? Nếu chúng ta mà có thì đã sớm lấy ra!"  

             Gia Cát Ngọc Long bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lại thở dài: "Dù cho chúng ta nghĩ nát óc cũng chẳng thể nghĩ ra được thượng sách gì. Xem ra thật đúng là chỉ có Trác quản gia ra mặt mới có thể đối phó với Bách Lý Kinh Vĩ!"  

             Nghe được lời này, hai mắt Lạc Tư Uyên bất giác tỏa sáng, vội vàng nói: "Thế nào, Trác quản gia kia thật sự có thể cứu được phụ mẫu ta ư?"   

             "Nếu như nói thiên hạ có ai có thể phân cao thấp với Bách Lý Kinh Vĩ, cứu người từ trong tay hắn ta, chúng ta cho rằng cũng chỉ có Trác quản gia mà thôi!"  

             Chòm râu Gia Cát Ngọc Long run run, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tư Uyên, có lẽ ngươi không biết lần đại chiến năm châu trăm năm trước. Trung Châu binh cường mã tráng, thống soái Bách Lý Kinh Vĩ mưu lược hơn người, không ai địch nổi. Rơi vào đường cùng, bốn châu chung tay đẩy Trác quản gia lên làm tổng nguyên soái, ba chiêu diệu kế, xoay chuyển càn khôn, khiến toàn bộ bố trí của Bách Lý Kinh Vĩ đều sụp đổ. Có thể nói, nếu thế gian này có ai có thể phá giải mưu tính của vị tướng đệ nhất thiên hạ Bách Lý Kinh Vĩ kia cũng chỉ có quản gia đệ nhất thiên hạ của chúng ta, Trác đại quản gia!"  

             Sắc mặt Lạc Tư Uyên bất giác vui mừng khôn xiết, vội vàng nhảy ra khỏi ôm ấp của Lạc Minh Ngọc, đi tới chỗ Gia Cát Ngọc Long, nắm lấy góc áo của lão ta, gấp gáp nói: "Vậy Gia Cát gia gia, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc bây giờ Trác quản gia kia ở đâu?"  

             "Nếu ta biết thì ta đã đi tìm rồi, nhưng mà..."  

             Trên mặt Gia Cát Ngọc Long nổi lên nét buồn bã, thở dài: "Trăm năm trước, nghe nói Trác quản gia đã chôn thây trong miệng Hải yêu, không biết là thật hay giả, dù sao đã trăm năm không thấy, chỉ sợ hiện tại..."  

             Chết rồi?  

             Thân thể Lạc Tư Uyên không nhịn được run rẩy, hi vọng vừa mới dấy lên đã lập tức tan biến. Thật vất vả mới nghe có người đề cập đến tung tích kỳ nhân có thể cứu phụ mẫu nàng ta, vậy mà đã chết rồi?      

             Cứ như vậy, người nào mới có thể cứu phụ mẫu của nàng ta đây?  

             Trong lúc nhất thời, Lạc Tư Uyên lại có chút bi thương, có chút xúc động muốn khóc.  

             Thế nhưng không đợi nàng ta khóc ra tiếng, một tiếng cười khẽ đột ngột truyền đến tai tất cả mọi người: "Lời đồn đãi kia đương nhiên là giả, Trác quản gia còn chưa chết!"  

             "Cái gì?"  

             Trong lòng đám người cả kinh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ cười híp mắt đi đến trước mặt bọn họ.  

             Lạc Tư Uyên vừa thấy người nọ, vẻ mặt lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng nhào tới: "Sương Nhi a di!"  

             "Tư Uyên, ngươi yên tâm đi, cha mẹ ngươi có hi vọng được cứu!" Nữ tử âu yếm ôm nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng.  

             Bọn Gia Cát Ngọc Long thì vội vàng đứng dậy ôm quyền: "Thánh nữ!"  

             Không sai, người này chính là Thánh nữ Vân Sương!  

             "Sương Nhi, không phải ngươi đang tu luyện trong tộc địa ư, sao đã trở lại rồi?" Thấy nàng xuất hiện, Lạc Minh Ngọc vui mừng khôn xiết, cũng vội vàng tiến lên nghênh đón.  

             Vân Sương khẽ vuốt cằm, trong mắt lóe lên hào quang màu lam nhạt khác thường: "Đúng vậy, ta quả thực đang tu luyện ở nơi đó, còn nhìn thấy tướng tử của Lạc minh chủ, nhưng rất nhanh sau đó đã biến nguy thành an, cho nên vội vàng rời núi hỏi thăm một chút mới biết được Đan Thanh Sinh lại có ý giết hắn. Đây vốn là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng lại được người hóa giải. Trong số những người ta quen biết, chỉ có một người có thể hóa giải số trời, hơn nữa hết lần này tới lần khác cản tai họa cho Lạc gia chủ, các ngươi nói còn có thể là ai?"   

             "Trác Uyên?"  

eyJpdiI6IjlXVktoZ1l3YkIzNjM0RTZcL0QrY0FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFLOEJUUGo2MzhQQVpMZm1MVTd3dEVoWkw2Q1E5OVhlRG8zZ3dESDhuM3NUTG5LRVE3XC84bVFtSldcL01yY2IyN0hcL3F1ak91NlZxUDM1ZU9PRmE1dTkyaFRJM0s3QU9ROWoyUG9zQUZaOUtIWDM2TFhYZFJmTWgzVEg1MlE5c2RuZE96bTBIcjF5bUpPVytMOTBJNnBORUg5bG9XZUVjNE5IT1Q2OG0xd09RV3hMekxUczFjN3V3WmRmcVlpTU5KOFNHVnQ1XC9vSE1NNDVzdk1lOGRUajVnRGJLU2lMZ1JRWU5QbktBOGZtQktcL1hBQ0pDODFZWXlCTTNsSCtzRk0xV3g4ZFl4Rlk2Y3JWOFZOYWVQQlk0ZDFMYUhFZW1PKzVOM0hhXC9FVXVScHZ2M3JrQ3M0R3phSUN3c25uSVZuVDlNaVhPd3hxNnRaZGtsRnZzWU5jYWdoQkdOZUQrdERpc0xwdlN0XC83Q0lcLzZHRTVmUDRpMlNHRHE5MUllMzNuQXJyS2IydENRUmNcL2pYMzFlYkxuaTVzTEdmc0ZQN0xQbzBMVlRBZndMaUlVUEtrY2VHVE9FMHJLTld4OEk4c2Y5Q0h6NmdPTGpLVHpFRnAwR21JK1dYdGo5aFkwZzFsRWRBZU9lZlluYzBYODR0WWs4OUR6UndQMm1USUszSDRvOEFPQzdtZW5uSFB1QmlScUMxZUVoNGRBZzRkT2ltVnhvd0l2Ym5OcjUwOXJYemxCQ0VpVCtIUk1EUEZnMk9VT3ZZbUF2eGFWZUg1QnlZbzZcL2k2VnpTN2o3YnpEeUR3SmV5djNFWHFTVlptM0w0YVFOQzdTY3NtSEgwazhDRlFyUjNYWkNONUY3VndYTTRuUnA2XC9NWE5TUWdcL2VERlVOQXozT0dNdGVtT2RPZTBIcysrVFFMUnd2Z2pLMnF6NDVFMVExTGRDZGFMbEFzV2dmY1poK1EreFFocFNQNXZEZXFKbmJHVzMzUWZYQkdtVzhvcU9SNDB3OEVSeXBhZEdMMVp1QlhCdTVEazJkZUdmOTRnckNFZERaWGNzUGZXdnc4RHltT0RvRVJHcWFLOHh6MVcxYUE5cXZYYm0xVDdcL2lxWXdWXC9oVXhEYzY3a2s2OWJaQzl3TDU1UFByT0xEZWYySTJFTnViTmkyd1k5dUpQR0NDa3hraGRPV0haczFLQWppUnAiLCJtYWMiOiJmN2IyYzRhNzM0NGIzZGE2Y2M3MTdkNjdlZGQ4M2EzNTI1NjA5MDAwYjFjN2Y2ZDMzZjA0NzUwYTQ1MmE4MWRiIn0=
eyJpdiI6Ikg3aWRodFlrekw3REhmVHlRYVFScFE9PSIsInZhbHVlIjoiU3pqQ1B5cGloVzYrZmtmNUtZS3E5dWo1Mm0rXC9cL1dFTnNWZnh5aFFXRWx3M2JjNVJRQzEyRjBLUEZ0QUNcL3ZaYXQrU0FVb3pNc3ZkUmttcyt6U3VVcnZVVEpFQ2g5enBkYTloOVFOY3l0RjJmRzkrc2t5RkMrb21rZFl5VkloVllWMTR4eEVtdFR1QW5Mb05FQmVHd0IyM3ppNDlJU1lMZHQ0K0dWM3NBYStsd1RHcVNKekNTYlgyU2o4RThJUEtxSE1kbzJLM0Z3akdSdTh4eGRNNGFUaTdlWlwvZW1UQ1RLM3BHWk5acEZacFFOZlVlb2hFdXNobVBoZ0c0a1Z4UnFFa29ZKzRzMlFoVWNabE4yY1RwYjYxTHRKdnRGQXlpUEplZkZqeTU4NjI1YVVNNFh0U2R4Q3d2YjdUT1N6UDdmWkl0M1RtdFlYaDB0aCsxUWZXQUFOUT09IiwibWFjIjoiNGM2MjZhNzkxMTg3ZTA5N2E2YzE1OTAxMWEzZjgxOWE2ZTZjNDM2N2UxOWJiZTQxOGM3MzcxYjAzMTllMWYzMCJ9

             "Hắn... Chính là Trác quản gia trong miệng cô cô và bọn họ nói ư? Thúc thúc mù... Chính là đại quản gia đời thứ nhất của Lạc Minh ta?"

Ads
';
Advertisement
x