Khóe mắt Ngô Nhiên Đông khẽ ru lên, hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến chặt hai hàm răng. Tuy rằng hắn ta đã cố gắng bảo bản thân bình tĩnh, những những tia máu trong mắt đã bán đứng sự phẫn nộ trong lòng hắn ta.
Bách Lí Kinh Vĩ thấy vậy thì khẽ cong môi nở một nụ cười đắc ý.
Cũng chính vào lúc này có một âm thanh gấp rút truyền đến, một tên hộ vệ nhanh chóng chạy đến trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ, hắn ta cúi người dâng lên bốn miếng ngọc truyền tin: “Thừa tướng đại nhân, đây là tin từ chiến trường Tây Châu truyền đến, chúng ta đã hoàn toàn đánh bại họ rồi. Chỉ có điều binh lính chạy trốn khắp nơi, các vị Kiếm Vương đều đã phái ra cật lực đi bắt về. Nhưng căn bản thì đã bình định xong tứ châu rồi ạ!”
“Thật sao?”
Mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ lóe lên một tia sáng, hắn ta nhanh chóng cầm lấy mấy miếng ngọc truyền tin, rồi xem xét cẩn thận từng miếng một, sau đó thì hắn ta không nhịn được phải bật cười thành tiếng: “Ha ha ha… bình định thiên hạ, ước vọng thống nhất năm châu của Kiếm Tinh chúng ta, cuối cùng cũng đã thành công rồi. Tiếp theo đây, chỉ còn hai nhân tố khiến ta cảm thấy bất an nữa, chỉ cần tiêu diệt bọn họ, ha ha…”
Bách Lí Kinh Vĩ nhoẻn miệng cười, hắn ta hăng hái cất bước ra ngoài, lên tiếng hét lớn nói: “Truyền lệnh xuống cho ta, triệu hồi những quân thần có công về đế đô, bệ hạ sẽ dựa trên công lao mà ban thưởng, phong quan bổ tướng, nhằm để ăn mừng việc thiên hạ được bình định, ha ha ha…”
“Dạ!”
Người đó khẽ cúi người, gương mặt hắn ta ngập tràn sự vui vẻ, hắn ta nhanh chóng đi truyền lệnh. Sau khi Phó Tinh Sứ liếc mắt nhìn gương mặt trầm ngâm của Ngô Nhiên Đông xong thì liền nở nụ cười khinh miệt, két một cái, hắn ta khóa cánh cửa sắt của ngục giam lại, sau đó thì vui vẻ thoải mái từ từ cất bước đi xa. Trong căn phòng giam lạnh như băng, chỉ còn mình Ngô Nhiên Đông cô độc ở đó.
Nhưng mà ở một nơi sâu trong ngục giam, lúc không còn âm thanh nào phát ra nữa, thì khóe môi của Ngô Nhiên Đông lại không ngừng mấp máy, hắn ta lẩm bẩm nói: “Điện chủ đúng là thần cơ diệu toán mà, nhiều năm như vậy, đều để cho ta luyện biện pháp khắc chế cảm xúc, luyện thủ thuật kiểm soát gương mặt một cách thoải mái. Chứ nếu không thì, trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ khi nãy, ta đã xém vui đến mức bật cười thành tiếng rồi, ha ha ha…”
Nói xong, gương mặt của Ngô Nhiên Đông không ngừng động đậy, hắn ta không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng, chỉ có điều, tiếng cười của hắn ta hệt như tiếng tu hú kêu đêm, ríu rít rì rào, khiến người nghe như bị gió rít vào lưng, toàn lưng lạnh buốt. hệt như một con quỷ đang rên rỉ đang định kéo ai xuống địa ngục vậy.
…
Ba ngày sau, Song Long Viên ở Tây Châu, Cầm Sắt Kiếm Vương Liễu Mộ Bạch đang ngồi trấn ở Thông Thiên Các, tiếng đàn trong tay hắn ta trầm bổng du dương, kéo dài ba ngày, thanh âm cứ thoang thoảng vô cùng dễ chịu.
Nhưng mà cũng chính vào lúc này, có một tiếng bước chân giẫm mạnh và dồn dập vang lên, đột nhiên làm cho tiết tấu của tiếng đàn bị xáo trộn đi, tay của Cầm Sắt Kiếm Vương cũng đột nhiên ngưng bặt lại, hắn ta ngưng không gảy đàn nữa, rồi thở một hơi dài.
“Đúng là người thô tục mà, ầy!”
Cầm Sắt Kiếm Vương bất lực lắc đầu, hắn ta đưa mắt nhìn sang phía trước, thì liền nhìn thấy Lạc Minh Ngọc đang dẫn theo Lệ Kinh Thiên và mấy vị cung phụng to lớn thô kệch đi đến trước mặt hắn ta, bọn họ khẽ cúi người hành lễ nói: “Bây giờ Lạc gia của bọn ta đã phong tỏa cả Tây Châu rồi, cũng đã đuổi giết cả những kẻ bỏ chạy rồi, không biết lúc này, Cầm Sắt Kiếm Vương bảo bọn ta đến đây là vì chuyện gì nhỉ?”
Cầm Sắt Kiếm Vương trầm ngâm một hồi, hắn ta nhìn bọn họ thật lâu rồi bất lực lên tiếng nói: “Không hổ danh là dòng tộc quân đội ha, không phù hợp với ta. m thanh đàn đang hay, đều đã bị các ngươi làm loạn cả rồi!”
Mọi người khẽ nhíu chân mày, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ sự tình.
“Đúng rồi, việc bao vây đàn áp cái đám người còn sót lại đó thế nào rồi? Cho dù có không đuổi giết được hết bọn họ thì cũng không được để cho bọn họ chạy thoát khỏi Tây Châu!”
“Yên tâm đi, Lạc gia bọn ta rất nổi tiếng với biện pháp chiến lược quân sự, vô cùng tài giỏi, những tên binh lính chạy trốn đó làm sao có thể chạy khỏi lòng bàn tay của bọn ta được? Cầm Sắt Kiếm Vương à, ngươi cứ yên tâm đi!” Lạc Minh Ngọc vui vẻ nhướng mày, rồi bật cười hi hi nói.
Cầm Sắt Kiếm Vương khẽ gật đầu, hắn ta cũng cảm thấy yên tâm, trong tay hắn ta khẽ lóe lên một tia sáng, hắn ta lấy ra một miếng ngọc bội truyền tin rồi đưa cho bọn họ: “Truyền tin của Bách Lí thừa tướng đây, hắn ta mời những công thần của trận chiến lần này về đế đô nhận thưởng. Lần này Lạc gia các ngươi đã phối hợp với bọn ta nội ứng ngoại hợp, để hành động vô cùng thuận lợi, có công lao lớn, các ngươi cùng đi với bổn vương đi!”
“Nói thế thì, Bách Lí Kinh Vĩ muốn thả Minh Viễn ra rồi sao?” Vẻ mặt của Lạc Minh Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc, nàng nhanh chóng cầm lấy miếng ngọc bội xem thử, trong mắt nàng lóe lên mấy tia sáng của sự hy vọng.
Cầm Sắt Kiếm Vương khẽ gật đầu, hắn ta cười mỉm chi, hai tay hắn ta khẽ vun lên, tiếp tục gảy ra những tiếng đàn du dương…
Cũng chính vào lúc này, ở Hải Minh Tông của Bắc Châu, Bách Lí Ngự Vân đã gọi những người cấp cao đến đại điện của tông chủ, lão ta đưa mắt nhìn xuống dưới một lượt rồi lên tiếng ho khan nói: “Ha ha ha,,, gần đây các vị làm việc thế nào, bẩm báo với ta chút đi!”
“Trong mấy ngày này, Hải Dương Tông của chúng ta đã kết hợp với ba vị Kiếm Vương dẫn theo trăm vạn tinh binh, nội ứng ngoại hợp với ngàn vạn đại quân của Trung Châu, tung hoành tứ châu trong nháy mắt. Không có Hải Minh Tông dẫn đầu, ba môn phái còn lại căn bản cũng toàn là những tên binh lính bỏ chạy, con rắn không đầu, mặc cho bọn ta chém giết. Nhưng mà, nhiều người đều bị dọa đến trốn đi mất, mà bà nó chứ, bọn họ trốn hay thật đấy, bọn ta đã đi tìm rồi nhưng mà vẫn không tìm thấy. Bây giờ, chúng ta đang tìm kiếm những người chạy trốn còn sót lại trong phạm vi lớn, nhất định phải đuổi cùng giết tận, không để lại chút nguy hại nào cho đế đô!”
Bộ Hành Vân tự mình đứng ra trước, vẻ mặt lão ta vô cùng vui vẻ, lão ta ưỡn ngực nói: “Chỉ là cho đến ngày hôm nay, vẫn chưa tìm ra mấy nhân vật cốt cán như u Dương Trường Thanh và Tuyết Phong Tứ Lão, bởi vậy có chút phiền phức. Suy cho cùng, đây cũng đều là hai luồng cao thủ Kiếm Vương…”
Bách Lí Ngự Vân khẽ vẫy vẫy tay, lão ta nhoẻn miệng cười rồi điềm nhiên nói: “Ha ha ha… thôi vậy, tạm tha cho bọn họ trước đi, cho dù họ có là Kiếm Vương cao thủ thì đã làm sao? Bây giờ cả cái Bắc Châu này đều là thiên hạ của chúng ta, bọn họ còn dám ra ngoài làm càn hay sao? Lo lắng sẽ giống như năm đó, bị vây bắt phục kích!”
“Đúng vậy, năm đó đến Bất Bại Kiếm Tôn còn bị phục kích, lầm vào tình thế vô cùng xấu hổ, hai luồng Kiếm Vương như bọn họ chỉ là những chỉ huy trơ trọi, có gì đáng ngại đâu chứ, ha ha ha… ợ…”
Bộ Hành Vân nghe thấy vậy thì cũng bật cười lớn, nhưng khi lão ta nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng đó của Bách Lí Ngự Vân thì bỗng nhiên bị khựng lại, bỗng nhiên trở nên ngây người.
Bách Lí Ngự Vân tức giận nhìn chằm chằm Bộ Hành Vân, lão ta trịnh trọng lên tiếng nói: “Bộ tông chủ à, bây giờ ngươi là trọng thần của đế đô rồi, không còn là người của Bắc Châu nữa, lão tổ tông chính là thần của đế đô Kiếm Tinh bọn ta, ngươi lại dám lấy lão ta ra làm trò cười sao?”
“Ợ… không, không phải đâu, Kiếm Vương đại nhân à, ngươi…”
“Ta chỉ nói cách để đối phó với hai luồng Kiếm Vương mà thôi, chứ đâu có nhằm vào lão tổ tông, nhưng mà ngươi lại…”
“Kiếm Vương đại nhân à, ta sai rồi, ngươi tha cho ta một mạng đi!” Da mặt của Bộ Hành Vân khẽ run lên, lão ta kêu trời khóc đất, đau thương vô cùng, đồng thời trong lòng lão ta cũng âm thầm chửi rủa.
Bà nó chứ, rõ ràng là do ngươi bày đầu, hồi tưởng lại chuyện của năm đó, bây giờ lại đổ hết tội lên đầu lão tử ta, đây không phải là cái bẫy ngươi dựng lên cho lão tử ta hay sao!
Đúng vậy, đây đúng là cái bẫy!
Bách Lí Ngự Vân khẽ cười lạnh lùng trong lòng, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng, lão ta khẽ vẫy tay nói” “Thôi vậy, đây là lần đầu ngươi phạm lỗi, bổn vương cũng không tính toán với ngươi, có điều sau này ngươi nên chú ý chút, không thể sỉ nhục lão tổ tông được đâu!”
“Dạ, cảm ơn Kiếm Vương đại nhân tha mạng!” Miệng của Bộ Hành Vân khẽ giật giật, lão ta thở dài mấy hơi mới có thể khiến tinh thần mình bình tĩnh trở lại được.
Bách Lí Ngự Vân thấy lão ta thế thì gật đầu hài lòng, lão ta mới lấy ngọc bội truyền tin trong tay ra đưa cho Bộ Hành Vân: “Đây là tin tức do Bách Lí thừa tướng truyền đến, mọi người trở về đế đô, dựa theo công lao để được nhận thượng, phong quan thưởng tướng. Bộ tông chủ à, cái chức Bắc Châu Vương này của ngươi sắp được thành hiện thực rồi, ha ha ha… chúc mừng chúc mừng!”
Cơ thể của Bộ Hành Vân khẽ run lên, trong lòng lão ta vô cùng kích động, trong mắt lão ta tràn ngập những tia sáng lạ thường, nhưng khi lão ta nhìn thấy ánh mắt kì quặc đó của Bách Lí Ngự Vân, đột nhiên lão ta đã hiểu ra tất cả.
Bà nó chứ, chả trách sao tên tiểu tử này lại gài bẫy ta, thì ra là do lão ta đang thèm thuồng quyền lực chức danh Bắc Châu Vương này của ta đây mà!
“Kiếm Vương đại nhân à, ngươi nói đùa rồi. lần này, các bước mưu kế này có thể thành công, đều nhờ có sự giúp đỡ của đại nhân đây, tại hạ cũng không dám quên. Bây giờ nếu được phong Bắc Châu Vương thì cũng nhất định là do đại nhân dẫn đầu nhận trước ạ!”
“Ầy, Bộ tông chủ đã khách sáo quá rồi!”
Bách Lí Ngự Vân khẽ vẫy tay nở một nụ cười kì quặc.
Chức Bắc Châu Vương này là một chức vụ cao cấp nơi biên giới, sau này nhất định sẽ rất có tiếng nói ở Kiếm Tinh. Nắm được Bắc Châu vương trong tay, sẽ đẩy cao địa vị của bản thân ở Kiếm Tinh này, bởi vậy khi nãy, nhân lúc trước khi tên tiểu tử này bay lên trời cao, Bách Lí Ngự Vân mới ra tay đánh khẽ lão ta.
Đừng nghĩ là bây giờ ngươi có được vinh quang rồi, nhưng lão tử ta vẫn có cách khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân, dễ dàng cô cùng!
Bộ Hành Vân hiểu rõ ý của Bách Lí Ngự Thiên, vì để tránh gây thêm phiền phức, lão ta liền biểu hiện lòng thành của mình, điều này khiến cho trong lòng Bách Lí Ngự Vân thấy vô cùng hài lòng.
“Ẩy, cái lão già Tửu Kiếm Tiên đó đâu?”
“Ta cũng không rõ nữa, mấy ngày rồi không thấy tung tích lão ta đâu!” Bách Lí Ngự Vân vừa lên tiếng hỏi, Bộ Hành Vân liền lập tức lên tiếng trả lời, ngoan ngoãn như một con chó theo đuôi vậy.
Đúng vào lúc này, một mùi rượu nồng nặc đột nhiên xộc tới, Tửu Kiếm Tiên ôm lấy một bình đầy rượu gạo đi vào, lão ta ợ toàn mùi rượu đi đến trước mặt bọn họ, cái mũi rượu của lão ta lại càng trở nên đỏ hơn: “Hi hi hi… lão phu vừa mới đi dạo kho rượu của Hải Minh Tông thì mới phát hiện, thì ra ở nơi lạnh lẽo như Hải Minh Tông này lại có rượu ngon. Cái loại rượu lạnh như băng này, uống vào miệng vô cùng thơm tho, lạnh thấu tận tâm can, trong lòng vô cùng vui vẻ, từ trước đến giờ ta chưa từng nếm trải qua mùi vị này. Các ngươi cũng mau đến đây thử xem, nhưng mà không được uống nhiều quá nhé, lão phu chỉ mới tìm được ba mươi bình mà thôi!”
“Có ba mươi bình, mà còn bảo người ta không được uống quá nhiều hả? Hừ hừ, cái tên nghiện rượu điên nhà ngươi!”
Bách Lí Ngự Vân bĩu môi khinh thường, lão ta không chịu nổi phiền phức vẫy vẫy tay, lão ta khẽ cau mày nói: “Tửu Kiếm Tiên, thừa tướng gọi chúng ta về đế đô nhận thưởng, chuẩn bị khởi hành nha!”
“Hả gì chứ, giờ phải quay về chứ? Ở Bắc Châu này có nhiều loại rượu nổi tiếng lắm, lão phu còn chưa thử qua hết nữa, nếu không thì các ngươi đi trước đi, lão phu ta đi uống thêm mấy ngày vậy!”
“Tranh thủ thời gian, đừng làm lỡ chuyện lớn!”
Bách Lí Ngự Vân khẽ nhíu mày, lão ta trừng mắt nhìn Tửu Kiếm Tiên, lão ta lên tiếng dặn dò thêm một câu rồi vẫy tay dẫn theo mấy người háo hức kia rời đi: “Chúng ta đi trước vậy, lão già nát rượu này trước giờ đều như thế đó, hứ!”
“Quay về gặp lại nhé!”
Tửu Kiếm Tiên đứng sau lưng mọi người vẫy vẫy tay, lão ta nở nụ cười như đứa trẻ, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng mọi người đâu nữa, gương mặt có chút say rượu đó của lão ta mới nghiêm túc trở lại, trở nên cực kì tỉnh táo, lão ta hét lớn thành tiếng: “Người đâu, lão phu muốn chỉnh đốn quân đội…”
Ở một diễn biến khác, trong làn gió thuyết đang gầm rú dữ dội, một nam nhân đầu đội khăn trắng đang ngồi ngay ngắn im lặng trên một cái cây đầy tuyết lạnh lẽo, trước mặt hắn là một thanh kiếm dài đen tựa mực, dưới ánh dương chói lọi, thanh kiếm đó trông rất kì quặc và ghê tởm…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất