Vù!  

 

Trong hư không, khung cảnh vặn vẹo, ánh sáng biến ảo liên tục, bàn tay ông ta vươn ra dường như đã thu ngắn khoảng cách không gian, trực tiếp chạm đến đỉnh Tuyết Sơn. Thủ đoạn này, thần kỳ đến mức khó tin, hoàn toàn không hiểu được ông ta đã làm như nào.  

 

Thế nhưng khi bàn tay này sắp chạm đến Gia Cát Thanh Vân, Kiếm Kinh Thiên hầm hừ, kiếm quang xuất hiện giữa trời cao.  

 

Giống như thần linh ở mây trời, một kiếm hóa thiên. Chém toạc cả nhật nguyệt tinh hà.  

 

Rắc!  

 

Cảnh tượng méo mó, ánh sáng biến ảo, toàn bộ đều tan vỡ, bàn tay kia cũng lặng lẽ rút về.  

 

“Thiên Huyền Tử!”  

 

Trong mắt Kiếm Kinh Thiên là ngọn lửa giận bị đè nén đến cực hạn, nghiến răng nghiến lợi nói.  

 

Thiên Huyền Tử rút tay lại, một ngón tay của ông ta, vừa bị kiếm khí xé rách, máu đang rỉ ra.  

 

Cúi đầu nhìn, Thiên Huyền Tử thở dài, nói: “Không hổ là Thiên Vương, thánh giả chưa xuất thế, thì đúng là vô địch nhân gian.”  

 

“Thiên Huyền Tử, ngươi đừng có giả vờ nữa.”  

 

Kiếm Kinh Thiên trầm giọng nói: “Ông ta sỉ nhục sư tôn ta, hôm nay nhất định phải chết, đừng nói ngươi chỉ đến bằng một phân thân, cho dù bản thể ngươi có đến, ta cũng phải giết chết ông ta!”  

 

Thần sắc Thiên Huyền Tử bình tĩnh, rất khó đoán, nói: “Mười tám năm trước ta tha cho ngươi một mạng, xem ra là quyết định sai lầm, nhưng… Nhớ kỹ lời thề năm xưa của ngươi, cả đời này không được bước ra khỏi Phù Vân Kiếm Tông."  

 

Vút!  

 

Vừa dứt lời, Thiên Huyền Tử vừa nhảy ra ngoài.  

 

Ông ta giống như vừa bước ra từ trong tranh, bề mặt bức tranh ấy như mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng nước.  

 

Khoảnh khắc ông ta hoàn toàn bước ra, thời gian và không gian đều dừng lại, lần này chính bản thể của ông ta đã đích thân hạ xuống Tuyết Sơn.  

 

Hành động của ông ta không hề nhanh, mọi người có thể nhìn rõ từng động tác, chỉ khẽ lướt qua, đã nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh Tuyết Sơn.  

 

Kiếm Kinh Thiên muốn ra tay, nhưng lại kinh ngạc phát hiện vạn vật trong trời đất, dường như đã bị sức mạnh vô hình giam cầm.  

 

Ong!  

 

Âm thanh của gợn sóng trên mặt hồ khẽ vang lên, Thiên Huyền Tử nắm lấy Gia Cát Thanh Vân trở về khoảng không gian nơi ông ta đứng ban đầu.  

 

Rõ ràng hai người đứng sát nhau, nhưng cho người ta có cảm giác, như cách biệt hai thế giới.  

 

Một người trong tranh, một người ngoài tranh, vô cùng quái dị.  

 

Phụt!  

 

Khi ông ta vừa đứng vững, thì Kiếm Kinh Thiên trên đỉnh Tuyết Sơn, phun ra ngụm máu, quỳ một chân chống kiếm trên đất.  

 

Trong lòng Lâm Nhất kinh hãi, Thiên Huyền Tử đã ra tay sao?  

 

Chắc là chưa, vì vừa rồi ông ta không hề có động tác gì dư thừa, chỉ là khi đưa Gia Cát Thanh Vân đi thì khẽ liếc nhìn Kiếm Kinh Thiên.  

 

Chỉ một ánh nhìn đấy, đã khiến người vừa tấn thăng Thiên Vương Kiếm Kinh Thiên, lập tức bị thương nặng.  

 

Không gian nơi này lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người da đầu tê dại, chỉ cảm thấy vô cùng run sợ. Thực lực này của Thiên Huyền Tử quá kinh khủng, dù chỉ là một phân thân, cũng khiến người khác không đo lường được, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.  

 

Kiếm Kinh Thiên mạnh cỡ nào chứ!  

 

Thánh giả chưa xuất hiện, nhân gian vô địch.  

 

Thế nhưng, đứng trước mặt Thiên Huyền Tử, ông ta vẫn kém hơn một bậc, chỉ một chút ấy thôi, nhưng lại là khoảng cách giữa trời và đất.  

eyJpdiI6IlNJMWFEaUFjcnQ4WE9SOXdkc2ptR2c9PSIsInZhbHVlIjoiUUR2QnpqSGRaWGlTelwvVEI0RVVtSE9WM3pUMWRibnpQczdXYW9ESnZqM0MzUTI3eGN3U3NOYkduYVlnQVZZbmciLCJtYWMiOiJlMjcyZGZmODgwOGJkYjk5ODQ2NGMzZjFmYTY5NmZiOWNkYTgxZGEwNGJlYzMzN2ZjNzhjNTZlYzIyYWMyMzVmIn0=
eyJpdiI6IlgzWkQrek9pUTBzZ2ZBcXRSZHpzSnc9PSIsInZhbHVlIjoiekR4Nlg3NXNQeXcrbzMrRHVhUWNhclwvZjBOazc3NE1GTUlPanBXbytLdzRSZkszZ0s0NUlYTkhTVjhjbzNTYllkcjgxXC9cL1dYOHFOa2Z6YWgxaWQwUGJMTHNjeGtobkVrSENjVmFkNFN4SHVVRFdBNnVremRVYVZlOHo2U3k5Qk1Ua2R6Q0htUElpNVhpNHoxZlR5Mk1PK0U5dXdqTFpVWlR1SVl0Yk9wOUkxM0k3MTh2Sm1CRnErKzlcL1JMUGtobENJNElRaVdMdThkMGdSZGNtTXV5RUQ4c2h2Qng1VVdkMUxoK0QxdnRMZFArUGpTdG1kSkQxdE1KM21wSStGNDY3Z0pTdXg2UDVFOXRlRWo3cWVyQytzVkNoNjBBMHlYVUVudUZKQ1JpSzRNY1h2WENTbFFPVkRvYnBubHhjZk16cmV4R2FsREx1eEdldTdoemNUcmJLSlBRa2VWbGcxSlwvSXF4MWJLV3BTM3ByWm90Zjg0TkN5WFd1UWhtR1ZPNm5HXC80ZmFRdldnMTVXUThFckNGbGVnVGI2NjVhUVc3SnByMkNORGRvSWRtbjg4SDBqZStPRUQ5aEsrR1RGMzJWNytWcXp3eHBSZWFrajJROHpYV3lkbCtPeXVIbE10UnBJbEJqUFRhN1wvQm8xMk1LWlpUT0lFYU1RXC9UOW1YenAwbFhtMFwvQlZJSEY3RlpcL0ZqTVBwWUtiVjg4WXlkMGw3XC9YK2VIVUJ5ZDcrXC9UTTdEc3ErU3JRRXpDMmx4Z1J4Q1lcL29sbmxDZTZLUkZrckwxMXUwSytNTVNQelV4RzVDODBkUUltbjV0Y003eml4akIrXC9JMFNLWTRcL2k2UU9qV2p5aVdONnplTlRTdkh4ZG9OVnFWWUttMHh3M3FJWDRmZ1FYR1RESWhPdGUxOFhlaUp4S3NydzAwUGF1VzJiTk5zOVJOZ0dqOTlYcGphbjdjeWRSSmFhSDNab2toTk1rcXl5OXRWR3laaHdwNUpRPSIsIm1hYyI6ImEwMTAwMzRjZWEwNGRkNGE3N2M1MzIzY2VjZDdjMTYwYTAyZDVhODVmYTVlYjM1YzljYjI0ZTMzOTEzYTY5NGQifQ==

Không ai lên tiếng, trời đất lặng ngắt như tờ. 

Ads
';
Advertisement