“Sư tôn, Đại Thánh Chi Nguyên, đang ở trên người hắn.”  

 

 

Gia Cát Thanh Vân phá vỡ im lặng, đưa tay chỉ thẳng vào Lâm Nhất.  

 

Vút!  

 

Ánh mắt của Thiên Huyền Tử, lập tức rơi xuống người Lâm Nhất, trên đỉnh Tuyết Sơn, Kiếm Kinh Thiên gắng gượng đứng dậy, giận dữ quát: “Ngươi dám!”  

 

Bùm!  

 

Thiên Huyền Tử vung chưởng đánh xuyên qua không trung, Kiếm Kinh Thiên lập tức phun máu, bay thẳng ra ngoài.  

 

Không ai có thể ngăn cản ông ta!  

 

Dù chỉ là hóa thân, nhưng khi ông ta xuất hiện, kết cục đã được định sẵn.  

 

“Ta nhìn ra được.”  

 

Ánh mắt Thiên Huyền Tử hơi nheo lại, khẽ nói.  

 

Bịch bịch!  

 

Tim Lâm Nhất không ngừng đập loạn, chiếc Khô Huyền Mật Thược dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tim mà nhảy ra ngoài.  

 

Chết tiệt, không cử động được.  

 

Lâm Nhất muốn đưa tay lên, che lấy ngực đang đập dữ dội, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đối phương.  

 

Đừng nói là thúc giục tinh nguyên, đến ngay cả máu trong người cũng như ngừng chảy, hơi thở dần trở nên dồn dập, khó khăn.  

 

“Thú vị thật, bộ Hoàng Kim Long Cốt của tiểu Tần Thương, cũng ở trên người ngươi.”  

 

Sắc mặt Thiên Huyền Tử không thay đổi, dường như khẽ cười, rồi không hề báo trước, bất ngờ vươn tay túm lấy Lâm Nhất.  

 

Ngay khoảnh khắc bàn tay ấy sắp hạ xuống, lông mi Lâm Nhất khẽ run, trong mắt hắn lóe lên vẻ khác thường.  

 

Có thể cử động?  

 

Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, nhất thời không thể hiểu nổi, sao mình có thể thoát khỏi giam cầm của đối phương.  

 

Theo lý mà nói, đối phương thân là Thánh Tôn, dù chỉ là phân thân, nhưng nếu muốn trói buộc hắn thì dễ như trở bàn tay.  

 

Thế nhưng lúc này không cho phép nghĩ nhiều, đôi cánh Kim Ô sau lưng Lâm Nhất bỗng dưng mở ra, vỗ mạnh vài cái, rồi lập tức bay lên không trung.  

 

Thiên Huyền Tử vươn tay ra, nhưng lại bắt hụt.  

 

Hả?  

 

Tất cả mọi người đều chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, Lâm Nhất vậy mà có thể tránh được?  

 

Chuyện này sao có thể!  

 

Ông ta chỉ cần liếc mắt, là có thể khiến Kiếm Kinh Thiên trọng thương, vậy là Lâm Nhất, một kẻ mới chỉ ở cảnh giới Thần Đan, sao có thể tránh được đòn đó.  

 

Quá bất ngờ! giống như muốn đập chết một con kiến, tay vỗ xuống, con kiến không chỉ không chết, mà còn bình yên vô sự.  

 

Tránh được thật rồi!  

 

Đến ngay cả Lâm Nhất cũng sững sờ, ánh mắt hoang mang, gần như không thể tin nổi.  

 

Đột nhiên, có luồng khí tức nguy hiểm ập đến, vèo vèo vèo, Lâm Nhất lật mình giữa không trung, một lần nữa tránh được bàn tay của Thiên Huyền Tử.  

 

Tránh được nữa rồi!  

 

Thiên Huyền Tử lại lần nữa ra tay hụt, khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.  

 

Lâm Nhất mù mờ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà tên kia ngạo mạn đến mức không thể chịu nổi, ban nãy hắn bị chèn ép đến nghẹn họng, một bụng tức giận cứ thể nghẹn trong lòng mà không có chỗ này phát tiết.  

 

Lúc này ngẩng đầu cười nói: “Cái gì mà Huyền Thiên Thánh Tôn, hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi!”  

eyJpdiI6InZGSWlCQjgzZ3U5UTY3am1BcWdwMkE9PSIsInZhbHVlIjoiYUlFdmVQekpGd0NDRzE5OFdjeG5ZRXUza3JvNnZVR21QdTFEZElkc0llaVwvdUZuQ2dPeFhET3M1UFd4Mk00djQiLCJtYWMiOiI1NDkxMzljOWJiNmNmYzk5YTlkZGM2YzQxODE3YjU4OWZlZTE2ZmY1Njk2ZGJiMTJmM2RmZTE4MjI3MWVlNGI1In0=
eyJpdiI6InU4TU5xVytyVGxZbXRSVnM0cTR0Nmc9PSIsInZhbHVlIjoiT3Z5R1VDQU5GT29YWGI0WmY3UmgzV1JSQmpQT1BlM1dQa1wva3J5S010TGg2UzNpQVhGdjl0VmljeWxITVhDSHFRam5YYzBxNGRuemkxRzhoU3UrQnR2d1psVktzdkNwVFFvK0Y5dE43VVlHOHRQb05LS2phbGVVK09XNnExbmdzcjRnSmNvNW1FV2lUc2tqNVdrR0UzZ3RWbjJwM3VnSDR2RkdwaDNqREZRR1U5Wk1hZmhsXC9TbmN3bnpmeGJYOXVlYXZ2RGZOVVJicHZPZkwwXC95bGFKczFISkRoOVBEVWRPdTZySUczbVVmVXFtMEhLY2dFVDE1TjJicm5Zb3ZKS05XT1gzbDFTbGlqWjNJM1lvdFlzOGFtTjF5OFlyMTRCSUMzZFJpUXh4Y2RCWlFsY1NzSE5NWFhLOU1pR1c3NDdJMklqODFOM05Yd2FPV3NxRjFYZThRPT0iLCJtYWMiOiJkNDliMjkxMDQzODA3OTNjOGU3NTcxNTliZDcyNTI1MTg3MTZkYzM5NzZmOTc5NWVkMmY5ZmQyZDVhNTBkODYwIn0=

Ads
';
Advertisement