Sắc mặt Lâm Nhất hơi biến đổi, hắn đã hiểu ra, năm xưa kiếm đế ra tay trấn áp Kiếm Tông là có ẩn tình.
Nhưng ông ta nói mình đã dính vào mối nhân quả ba ngàn năm chưa dứt, điều này lại có ý gì?
“Là vì Đại Thánh Chi Nguyên sao?”
Lâm Nhất dò hỏi.
“He he.”
Ngự Thanh Phong cười cười nhưng không trả lời, sau đó nói: “Hắn lại đang nhìn ngươi kìa.”
Lòng Lâm Nhất trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thiên Huyền Tử, kẻ đẹp đến mức quá đà kia, không biết từ khi nào đã nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng lần này, ông ta không vội ra tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Càng như vậy, Lâm Nhất lại càng cảm thấy bất an.
“Tên đó đánh được không?”
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, mang theo chút mong chờ mà hỏi.
Nếu thật sự đánh được, thì coi như trút được hết cơn giận!
Đánh Gia Cát Thanh Vân trước, rồi lại đánh Thiên Huyền Tử, nghĩ thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Tên này thì thật sự không đánh được.”
Ngự Thanh Phong cười khổ: “Trạng thái hiện tại của bổn Đế không thích hợp để ra tay, ta chỉ nhận lời Khô Huyền trông chừng ngươi một lát thôi, mấy chuyện vặt thế này vốn cũng chẳng muốn lo. Nhưng Dao Quang mãi chưa xuất hiện, nếu bổn Đế không ra tay, e là ngươi sẽ thật sự bị người ta mang đi mất.”
“Đừng mà tiền bối, đã ra tay thì ra tay cho trót, giúp ta đánh luôn cả Thiên Huyền Tử đi!” Lâm Nhất vội vàng gọi.
Ngự Thanh Phong chỉ cười: “Bổn Đế nào có ra tay, là ngươi ra tay, ngươi đánh bại Gia Cát Thanh Vân, sau hôm nay, ngươi nhất định sẽ nổi danh khắp chốn!”
Khóe miệng Lâm Nhất co giật, chuyện này nói ra căn bản sẽ không có ai tin.
Hắn lại gọi thêm mấy tiếng, nhưng kiếm đế không biết đang nghĩ gì, mãi không đáp lại.
“Tiền bối, tiền bối...”
Lâm Nhất lập tức thấy bất an, không có Ngự Thanh Phong, hắn không có chút sức phản kháng nào trước mặt Thiên Huyền Tử, dù chỉ là một phân thân.
“Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, có thể hiện thân để vãn bối chiêm ngưỡng một phen được không.”
Thiên Huyền Tử nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm ngâm hồi lâu, rồi từ tốn mở miệng.
Ông ta quả thực đã nhìn ra một chút manh mối, sức mạnh Lâm Nhất vừa sử dụng không phải của bản thân hắn, có người trong bóng tối giúp đỡ hắn.
Và người giúp đỡ hắn đó, ở cảnh giới có thực lực cường đại tới mức khủng bố.
Nhưng rõ ràng, Ngự Thanh Phong hoàn toàn không để ý tới ông ta, cũng không nghĩ đến chuyện hiện thân.
“Tiền bối?”
Mọi người nghe thấy Thiên Huyền Tử bất ngờ mở miệng, gọi Lâm Nhất là tiền bối, đều kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó mới tỉnh ngộ, thì ra là vậy, Lâm Nhất được cao nhân tương trợ.
Chẳng trách Gia Cát Thanh Vân lại bị đánh cho thê thảm đến thế, giờ thì có thể giải thích được rồi, cảnh tượng vừa rồi đã khiến bọn họ kinh hãi đến mức chết lặng.
Nếu Lâm Nhất dựa vào thực lực của bản thân mà có thể đánh bại Gia Cát Thanh Vân, thì đám người già như họ còn biết sống làm sao nữa.
Bị Thiên Huyền Tử nhìn chằm chằm, kiếm đế vẫn không đáp lời.
Lâm Nhất chỉ có thể cắn răng, bình tĩnh nói: “Thiên Huyền Tử, đã biết bổn Đế đến rồi, còn không mau mau lui xuống!”
Bổn Đế?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất