Thiên Huyền Tử lóe người một cái, xuất hiện ngay trước mặt Lâm Nhất, tay giơ lên, lại lần nữa chộp tới.  

 

Mấy lần trước đó, ông ta không hề có sát ý, chỉ muốn mang Lâm Nhất đi, nhưng lần này rõ ràng đã có khác biệt.  

 

Lâm Nhất nhạy bén nhận ra, chỉ riêng cơn gió nhẹ do chưởng này mang đến, đã đủ khiến thân thể hắn như muốn nổ tung ra.  

 

“Tiền bối!”  

 

Lâm Nhất cực kỳ lo lắng trong lòng, vội vàng gọi.  

 

“Có vẻ lời đồn là thật rồi, Dao Quang đúng là hơi phiền phức...”  

 

Ngự Thanh Phong dường như không hề gấp gáp, nhẹ giọng lẩm bẩm.  

 

Lúc ông ta nói, Lâm Nhất rõ ràng cảm nhận được áp lực trên người mình nhẹ đi một chút, lập tức bật người nhảy thoát.  

 

Trong mắt Thiên Huyền Tử lóe lên một tia khác lạ, thân hình lóe lên liên tục ra tay không ngừng.  

 

Vù vù vù!  

 

Nhưng Lâm Nhất lần nào cũng kịp né tránh trong khoảnh khắc then chốt, hắn như cá bơi trong nước, vô cùng linh hoạt.  

 

Ào!  

 

Đột nhiên, những đóa hoa lạ màu tím trên vai Thiên Huyền Tử tỏa ra ánh lửa chói mắt.  

 

Lâm Nhất lập tức trúng đòn nặng, cảm thấy ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, như thể rơi vào bóng tối vô tận, bị kéo xuống vực sâu.  

 

Rồi từ trong vực sâu tăm tối vô tận, một cánh tay trắng ngần xé rách bóng tối, vươn tới như thần linh giáng thế.  

 

“Đánh hắn!”  

 

Đúng lúc đang tuyệt vọng, giọng nói của kiếm đế vang lên, trong lòng Lâm Nhất mừng rỡ, lập tức xuất chiêu nghênh đón.  

 

Phụt!  

 

Ai ngờ hai chưởng vừa chạm, Lâm Nhất liền phun máu tươi, bị đánh bay mấy trăm mét.  

 

“Ông chơi ta rồi.” Lau máu nơi khóe miệng, Lâm Nhất hơi bực mình nói, hắn còn tưởng chưởng đó có thể đánh bay Thiên Huyền Tử.  

 

“Hà hà.”  

 

Ngự Thanh Phong chỉ cười, không đáp lời.  

 

“Ta biết ông là ai rồi, tiền bối nhúng tay vào chuyện này, thật sự nằm ngoài dự đoán của vãn bối.”  

 

Sau khi một chưởng đánh bay Lâm Nhất, Thiên Huyền Tử đứng nguyên tại chỗ, nhẹ giọng nói.  

 

“Hậu sinh khả úy.”  

 

Trong đầu Lâm Nhất vang lên tiếng thở dài của Ngự Thanh Phong.  

 

“Chuyện hôm nay, vãn bối đã lỡ ra tay, thì cũng chỉ đành đắc tội đến cùng...”  

 

Có vẻ Thiên Huyền Tử đã đoán ra người đứng sau Lâm Nhất là ai, nhưng ông ta vẫn không hề có ý định dừng tay, dường như chắc chắn đối phương không dám thật sự hiện thân.  

 

“Tiền bối, ra tay đi, đừng nhịn nữa. Ông ta đang xem thường ông đó!” Lâm Nhất thầm nói trong lòng.  

 

“Nhóc con này, biết vì sao hắn không nói ra tên của ta không? Nếu ta thực sự hiện thân, ngươi còn không biết điều đó sẽ mang ý nghĩa gì.” Kiếm đế Ngự Thanh Phong rõ ràng bị bó buộc, không thể xuất hiện công khai.  

 

Mối quan hệ giữa ông ta và Kiếm Tông, vốn đã khó nói rõ ràng.  

 

Việc này lẽ ra ông ta không nên can dự, nhưng đã nhận lấy tháp bảo Linh Lung của người ta, lại trơ mắt nhìn Lâm Nhất bị bắt đi, cũng không hợp tính cách của ông ta.  

 

Nhưng Thiên Huyền Tử đã đoán ra thân phận của ông ta, còn từng bước ép tới, không cần Lâm Nhất khích tướng, ông ta vốn đã rất khó chịu.  

 

“Có lẽ, bổn Đế thực sự đã quá lâu không ra tay rồi, mượn Táng Hoa của ngươi một lần vậy!”  

eyJpdiI6IkZxVHpXWnZLWFgrTXd6Zm84bEdwTmc9PSIsInZhbHVlIjoiNlgrM0tWZ21iT08wb0VHWUhKcEV1MWJuNHhvYlNWQXpOWlAraGdjUUNlcVlQcW9WZzhjNVRnZGZRTmFwT1NyKyIsIm1hYyI6IjM5YjBkYjkxN2I2Y2NkNjdkYzFmZWU4M2ZjMGUwNTkxODUxZDYwYTZkZTg3MDhjODdlNTEzNTkwMTAxODZjMDMifQ==
eyJpdiI6IktPMUVzb2dEZEFwN1RNRDFhZEJWaWc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1JLVmtRdWUwM0dSaERUeU5Sc2RpalFjRCtURDZcL1VibEoySlRWOWlDQm1Nb1h0NlZQNFFxS1dCVnBESDJRWk1ZVlJzM09zdEVUVVpJWVdVVmE3QjhLbXl0Z01lVjQyckhURm44U2tkdUlNRFdYcGZMdGd4VCs0cisyS2htUFAxR2E0YWNrZm1hTHZPWDg0TG5ZbmFXUGxqWTZrUXBKc2hVZXNFSmZOK3hIRjRhTm9HOGMyMUlFRk1jK2ZpZGNlU3ZMaDJYT0lqbHYyWFwvMEVreDJkNkFRPT0iLCJtYWMiOiJkNTZkNjgzMmY5ZmU1NzkzYzlmMDU5ZDAxZTIyOTY3YjdiZjRkZjc2Mzg0OTkxZTIwMTQyODU0ODdhMjVkNWQyIn0=

Lâm Nhất vui mừng trong lòng, chỉ cần một kiếm này có thể chém ra, Thiên Huyền Tử chắc chắn không còn đường về. 

Ads
';
Advertisement