“Mây trôi chẳng theo ý ta, chớp mắt đã vạn năm... Đã bao lâu rồi, thật sự đã qua một vạn năm sao? Cuối cùng cũng có người đến.”  

 

 

Ông lão áo tím cất tiếng, giọng mang theo vẻ mông lung, hòa cùng khí tức xưa cũ, sâu thẳm và thần bí.  

 

Lâm Nhất vừa nghe hai câu đầu đã lập tức đoán được thân phận người này chính là chủ nhân của Thánh Kiếm Phong.  

 

“Vãn bối Lâm Nhất, xin được bái kiến tiền bối.”  

 

Lâm Nhất cung kính nói: “Nếu quấy rầy đến tiền bối, mong tiền bối rộng lượng tha thứ.”  

 

“Quấy rầy? Ta ngủ say ở nơi này, cũng không biết đợi bao nhiêu năm, bây giờ là năm bao nhiêu trong lịch Hắc Ám? Nói ta nghe xem.” Ông lão áo tím mở lời, giọng đầy cố chấp.  

 

Lâm Nhất thành thật đáp: "Hiện giờ là năm 3301 lịch Thần Long, thời đại loạn thế Hắc Ám đã kết thúc.”  

 

“Hắc Ám loạn thế đã kết thúc? Điều này... sao có thể... Bọn họ mạnh như vậy, là ai? Là lão tổ của Thiên Đạo Tông sống lại rồi sao? Hay Vạn Phật Đạo xuất hiện kỳ tài nghịch thiên? Hoặc là tám đại cổ tộc thời viễn cổ đã sống lại? Hay là... vị đại nhân kia cuối cùng đã trở về?”  

 

Ông lão áo tím tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rõ ràng rất bất ngờ.  

 

Lâm Nhất thì hoàn toàn mù mờ, trầm ngâm đáp: “Không phải ai trong số đó, ba ngàn năm trước, cửu đế xuất thế, chấm dứt thời đại loạn thế Hắc Ám.”  

 

Về phần cửu đế, hắn biết không nhiều, chủ yếu là mấy thông tin công khai, phần lớn đều mang sắc thái thần thoại.  

 

Còn về thời kỳ loạn thế Hắc Ám, trừ những thế gia Thánh Cổ và Thánh Địa, e rằng người ngoài rất khó nắm được tin tức hữu dụng.  

 

“Cửu đế?”  

 

Ông lão áo tím lộ ra vẻ mông lung, lúc ông ta còn sống chưa từng nghe đến, vậy thì chắc chắn là thiên tài xuất hiện sau khi ông đã chết.  

 

“Đúng vậy, ba ngàn năm trước cửu đế đột ngột xuất thế, trấn áp loạn thế Hắc Ám, chấm dứt vạn thánh tranh hùng, xây dựng lại Đế Quốc Thần Long, hiện tại đã bước vào Kỷ Nguyên Thần Long rồi...” Lâm Nhất không giấu diếm, những gì hắn biết đều kể hết.  

 

“Thiên lộ đã đứt, nói gì đến kết thúc, bọn họ sớm muộn cũng sẽ quay lại.” Ông lão áo tím khẽ thở dài.  

 

Lâm Nhất dâng lên lòng hiếu kỳ, trầm ngâm hỏi: “Bọn họ là ai?”  

 

“Bọn họ là dị tộc không thuộc Kỷ Nguyên Thần Long, là ác ma đến từ vực sâu địa ngục, không thể cùng tồn tại với Côn Luân ta, một là ngươi chết, hai là ta vong. Nếu thất bại, thì sẽ diệt tộc, tuyệt chủng…” Ông lão áo tím vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói chất chứa bi thương và sát ý vô tận.  

 

“Ồ?”  

 

Đột nhiên, ánh mắt ông lão áo tím rơi vào Tiểu Băng Phượng, sau đó lại quét qua kiếm hộp sau lưng Lâm Nhất.  

 

Lập tức kinh ngạc "ồ" lên, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, đầy nghi hoặc, không thể lý giải.  

 

“Trên người ngươi... sao lại có nhiều bí mật như vậy, chỉ riêng hộp kiến này thôi, ta đã không nhìn thấu, cảm giác vừa quen thuộc, lại không thể nhớ ra được đã từng thấy ở đâu.” Ông lão áo tím lộ rõ vẻ kinh ngạc, với cấp bậc như ông ta mà không thể nhìn thấu hộp kiếm sau lưng Lâm Nhất.  

 

“Thôi bỏ đi.”  

 

Ông lão áo tím trầm ngâm nói: “Ngươi đã có thể đến được đây, chắc hẳn đã vượt qua Phù Vân thập tam quan, có lẽ cũng đã biết được bí mật của Chí Tôn Thần Văn.”  

 

Trong lòng Lâm Nhất lập tức kích động, quả nhiên Chí Tôn Thần Văn thật sự ở đây.  

 

“Nhưng tu vi hiện giờ của ngươi còn quá thấp, Chí Tôn Thần Văn liên quan đến cả Côn Luân, đến sự an nguy của toàn bộ Kỷ Nguyên Thần Long. Trọng trách bên trong đó, e rằng ngươi chưa đủ sức gánh vác, mười năm nữa hãy quay lại đây.” Nhưng ông lão vừa nói đến đây, lại đột ngột đổi giọng, khiến Lâm Nhất như bị dội một gáo nước lạnh.  

 

Mười năm sau quay lại, chắc đến lúc đó hoa cũng đã tàn rồi.  

 

Thế nhưng lời của ông ta cũng không phải không có lý, chuyện này liên quan đến đại nghĩa, liên quan đến sự tồn vong của Côn Luân, liên quan đến sự an nguy của cả Kỷ Nguyên Thần Long.  

 

Khi đối mặt với Ngự Thanh Phong, Lâm Nhất vẫn còn kiểu vô lo vô nghĩ, mặt dày đến phát khiếp.  

 

Bám lấy đùi người ta, không cho cơ duyên thì nhất quyết không buông.  

 

Nhưng vị tiền bối trước mắt này lại chính khí lẫm liệt như vậy, hắn thật sự không tìm được cách nào phản bác, chẳng lẽ lại mặt dày mà đòi cho bằng được?  

 

Thế thì thật sự quá mất mặt!  

eyJpdiI6IjZcLzFtRW9tVmQzVEU5bk9rR0ZpcGRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJzZjZ0c0hFckxVM2Y3dkFOenhzR0ZDYWROSFBDWVMrSk1PdG9xdXN6bVo3NkZuTzB0NllWVDRpdzhFNDZLRUYiLCJtYWMiOiIxMjZhOWI5ODJjNTdlYTE5N2Q0NDA3YzAwOTE3ZWJiY2RjZDUwZmM3MThhZDQ3YzAzZWRlZjgyYmU4MjFlMDY0In0=
eyJpdiI6ImMzKzl2S1NXV1drTnU0bFFhdWVDUGc9PSIsInZhbHVlIjoiWHR0em1YYzk2aFJuWDQ3aUdmdk92M01ZMGlKNDcxa29TZExva01LcHhkaVdZRXRsRkFOamF4K2NZWU1xazdsQ29OcXlqMmRXYnFQSXQyak1VYzN3SjUxdUw4ekdHYldGMDdCQUlmSTdoUmtkYmhxK25tSHErbXo0aytSNlV2Tm1KdDh6eG02WWhUY3U3bFloZHFmNE50OGRuN2d1SmtGNmUrUEtOVkthaitwUVwvUUN3TWpnN0xDUE9paEpJRW1KbGlwZ21hSzNaeUhQOWhLdUlUcktUdzdNakVKdm5MRVFSaTlnaENjSFAzMWFhdnBKelJLM01NZW5kNk16cEFjczZ1c28rbnhCdFRBZnFvTWMwNW5zeU5iU0hZV3lseWp4UDBpZEg4SkY1MUlkQWNCVXVqQkprYzF0cG9nYWw4SHhEelJOWkFLMWdIVjVnR3pKekFOSzM5WkpuZFlEcE5GRFFEQW50ejNWc0NyVmdGbVVZNGUxeUNlbTZnZlpKYitNc2VoSVRLYnNabEtNT29YNmFJWUthMXltVE5QWkU5SkRScmljd082OEkzVFlocEVBS2wwQWpTU2h6XC9jTEh5RnBVUW9uYjBPM0ZSNmJWemdGUUw5WjhtSHZOZ3NvR1pyMmdjNFJcL3ZBQ256ODRJSFNKa2RxZW15SGY4eWRRNW9WWHgiLCJtYWMiOiJlYmU3NDU2ZGIzYWFlZjJkMzk4MjZjOTY4YWVjYTZjMWExMzcyOWNkNTc3MWEwNjgwN2VlZmFmYTc0NTMxODNjIn0=

Ads
';
Advertisement