Ngay lập tức hắn tĩnh tâm, chậm rãi bước đến trước thanh thạch kiếm, rồi khoanh chân ngồi xuống, hai tay buông tự nhiên đặt lên đầu gối.
Trong chốc lát, mười ba con Thanh Loan lần nữa hiện lên, lượn quanh trong không gian tế đàn này.
Khi Thanh Loan hoàn toàn dung hợp, thanh cự kiếm ánh xanh tràn ngập khí tức thần thánh lần nữa xuất hiện sau lưng Lâm Nhất.
Không gian dưới lòng đất âm u tối tăm, trong nháy mắt lập tức bừng lên ánh sáng, thang cự kiếm tỏa ra khí thế như vua của muôn kiếm, ngạo nghễ thống lĩnh thiên hạ.
Ùng!
Ngay khi nó xuất hiện, vô số thanh trường kiếm cắm trên các cột đá quanh tế đàn đồng loạt phát ra ánh sáng chói mắt. Sau đó, luồng sáng này men theo những sợi xích nhỏ, truyền dẫn về thanh kiếm đá ở vị trí trung tâm.
“Không ổn rồi.”
Sắc mặt Lâm Nhất khẽ biến, trong mắt lóe lên tia kinh dị.
Hắn kinh ngạc phát hiện, sinh mệnh lực của mình đang điên cuồng tuôn chảy, bị thanh cự kiếm liên tục hút lấy.
Thánh Linh không nằm trong sự khống chế của hắn nữa, nó đang truyền sinh mệnh lực của hắn không ngừng nghỉ vào thanh thạch kiếm phía trước.
“Lâm Nhất!”
Tiểu Băng Phượng lập tức hoảng hốt.
Nàng ta rất muốn có được Chí Tôn Thần Văn, nhưng nàng ta càng không muốn mất đi Lâm Nhất, nàng ta không muốn hắn bị rơi vào tuyệt cảnh.
“Đừng lại gần...”
Lâm Nhất ngăn cản nàng ta, nói: “Ta vẫn chịu được.”
Nếu chỉ có một mình, có lẽ hắn đã sớm buông bỏ, quả thật lần này hắn đã tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm.
Thế nhưng hắn nhìn ra được, Tiểu Băng Phượng rất để tâm đến Chí Tôn Thần Văn, Lâm Nhất muốn liều thử vì nàng ta.
Rắc rắc!
Khi sức sống bản nguyên của Lâm Nhất không ngừng truyền vào trong thanh thạch kiếm, nó bắt đầu rung lên dữ dội, từng đợt dao động lan tỏa ra như sóng nước.
Hồi lâu sau, những gợn sóng ấy dần hội tụ và xoáy vào trung tâm của thanh thạch kiếm, rồi dần hóa thành vòng xoáy màu tím rực rỡ.
“Đây là lối vào sao?”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc, giữa trung tâm của vòng xoáy, hắn cảm nhận được luồng khí tức vô cùng khủng khiếp.
Dần dần, những tia điện tím bắt đầu phun trào từ trong xoáy nước, xoáy nước càng lúc càng trở nên đặc quánh, tựa như một cánh cổng ánh sáng đang xoay chuyển.
Không thể chần chừ nữa!
Lâm Nhất nghiến răng, bay lên trời, lao thẳng vào vòng xoáy.
Tiểu Băng Phượng thấy vậy, thân hình lóe lên, vội vàng đuổi theo ngay phía sau.
Ào!
Nơi Lâm Nhất tiến vào là không gian u ám, nhưng rất nhanh, không gian này bỗng sáng lên, hắn xuất hiện trên một cao nguyên, nơi mà sấm sét liên tục đánh xuống từ trên cao.
Ở cuối tầm mắt, Lâm Nhất trông thấy bóng người, đang khoanh chân ngồi trên thanh thạch kiếm khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
“Ai đó?”
Lâm Nhất nheo mắt, thân hình khẽ nhấc lên, chậm rãi tiến đến gần hơn.
Lâm Nhất rất nhanh nhìn thấy một ông lão mặc áo tím, trên người toát ra khí tức cổ xưa, mái tóc đen buông xõa, trong đôi mắt ông tràn ngập vẻ thâm trầm của thời gian.
Cuồng phong gào thét, sấm sét liên tục đánh xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất