Chí Tôn Thần Văn khi xưa từng lưu lại lạc ấn của nàng ta?
Vậy thì quá kinh người rồi, nhưng ông lão áo tím nói nàng ta đã chết từ lâu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ngươi đã thấy gì? Mau nói!”
Ánh mắt Tiểu Băng Phượng lộ vẻ nôn nóng, vội vàng truy hỏi.
Nàng ta đã ngủ say suốt mười vạn năm, người đầu tiên thấy khi tỉnh dậy chính là Lâm Nhất, rất nhiều ký ức quan trọng đã bị nàng ta quên mất, mà đó còn là những chuyện cực kỳ quan trọng!
Ông lão áo tím lộ ra vẻ hồi tưởng, trầm giọng nói: “Ta đã tận mắt chứng kiến trận chiến thịnh thế hoàng kim… Ta đã nhìn thấy những cảnh tượng không thể nào diễn tả hết bằng lời, các ngươi… hình như đang chờ đợi một người nào đó, nhưng vị đại nhân kia mãi vẫn không xuất hiện. Thế nhưng các ngươi, vẫn lần lượt xông lên chiến trường, không ai lùi bước, các ngươi đều đã chết... chết hết trong trận đại chiến đó.”
Thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Băng Phượng khẽ run, không biết vì sao, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
“Bổn Đế cũng đã chết sao? Bổn Đế cũng tham gia trận thần chiến đó ư…”
Ông lão áo tím không nói gì, nhưng rõ ràng là ngầm thừa nhận.
“Bạn bè của bổn Đế đều đã chết hết, vị đại nhân kia, vẫn không xuất hiện sao? Vậy tại sao, sao ta lại sống lại… Tại sao chỉ có mình ta sống sót, Tử Diên đâu, ngươi có từng gặp Tử Diên chưa?” Trong lời nói của Tiểu Băng Phượng tràn đầy bi thương, giọng nghẹn ngào, run rẩy hỏi.
“Chưa từng.”
Ông lão áo tím thành thật đáp: “Lúc ta nhận được Chí Tôn Thần Văn, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà thôi, ta nổi danh là nhờ thần văn Vạn Lôi.”
Phịch!
Ông lão áo tím nói dứt lời, bỗng quỳ sụp xuống đất, giọng trầm khàn: “Vãn bối Phù Vân Tử, bái kiến tiền bối Phượng Hoàng, vãn bối là người đã chết trong thời đại loạn thế Hắc Ám, xin tiền bối minh giám, vãn bối chưa từng phụ di nguyện của người đã khuất, vãn bối cũng đã dũng cảm bước vào chỗ chết, chỉ là lực bất tòng tâm… rốt cuộc… rốt cuộc vẫn không thể bình định được thời đại Hắc Ám.”
Lâm Nhất trợn tròn mắt, nhất thời cứng họng, chẳng biết nói gì.
“Đứng lên đi.”
Tiểu Băng Phượng nhẹ giọng nói.
Nhưng ông lão áo tím không đứng lên, vẻ mặt chất chứa bi thương, thế nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui khó tả.
“Không, Chí Tôn Thần Văn là vận may lớn nhất trong cuộc đời vãn bối, ơn ấy khắc ghi đến tận xương tủy, xin nhận của ta ba lạy!”
Phù Vân Tử trầm giọng, tựa như khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, cả người nhẹ nhõm như gió thoảng, lòng tràn đầy sảng khoái, ông ta đang hoàn trả đại ân đại đức.
Bộp bộp bộp!
Ông ta trịnh trọng dập đầu ba cái, mỗi một cái dập đầu đều có tiếng sấm vang dội, tiếng kiếm ngâm rung trời, tia chớp vạch ngang mây, sáng rực cả chân trời.
Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa chắp tay nhận lỗi: “Vãn bối vừa rồi có phần vô lễ, xin tiền bối lượng thứ.”
“Không biết thì không có tội.”
Tiểu Băng Phượng chỉ thản nhiên đáp lời.
Lâm Nhất nhìn Tiểu Băng Phượng, khóe miệng co giật, vị tiền bối áo tím kia rất có thể từng là một vị kiếm thánh… đại đế ngươi đừng làm quá mức thế chứ.
“Đời này có thể được gặp tiền bối Phượng Hoàng, cho dù có chết cũng không còn gì nuối tiếc.”
Phù Vân Tử nở nụ cười, quay sang nhìn Lâm Nhất nói: “Hóa ra ngươi là người hầu của đại nhân, vậy lời ta nói khi nãy đúng là hồ đồ rồi, không tính, không tính. Ngươi cứ thành tâm đi theo đại nhân, sau này chắc chắn sẽ có tạo hóa vô tận, tiền đồ rộng mở.”
Lâm Nhất há miệng, định giải thích gì đó.
“Hừ hừ.”
Sắc mặt Tiểu Băng Phượng lạnh lùng, khẽ hầm hừ.
Má nó!
Nhịn, cuối cùng Lâm Nhất cũng không nói gì.
“Ngươi đi trước đi, ta còn chuyện muốn nói riêng với tiền bối Phượng Hoàng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất