Lâm Nhất há hốc miệng, đứng sững người tại chỗ, đang muốn đuổi hắn sao?
Tiền bối, ngươi đừng như vậy.
Vừa rồi không phải còn định đuổi Tiểu Băng Phượng đi sao, sao giờ lại quay sang đuổi hắn rồi.
Lâm Nhất tức đến hộc máu, đúng là làm người ta phát cáu mà.
“Thiên lộ đã đứt, loạn thế Hắc Ám căn bản không thể kết thúc thực sự, bây giờ ta muốn giao Chí Tôn Thần Văn lại cho tiền bối, phiền tiểu hữu tạm thời tránh đi một lát.” Phù Vân Tử khẽ giải thích.
“Để hộp đựng kiếm lại, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói,
Thôi được, nể mặt ngươi.
Cuối cùng Lâm Nhất vẫn không thể nổi nóng với Tiểu Băng Phượng, chỉ biết cười khổ, lặng lẽ để hộp kiếm Tử Diên xuống.
“Ta ra ngoài kiểu gì đây?”
Lâm Nhất nhớ tới tầng ma khí cuồn cuộn trên tế đàn, muốn ra ngoài, đúng là khó càng thêm khó.
“Cũng đúng, không có tiền bối Phượng Hoàng đi cùng, ngươi muốn ra ngoài đúng là không dễ, để ta tiễn ngươi.”
Phù Vân Tử nói xen vào, khiến Lâm Nhất đến cả cười khổ cũng không cười nổi.
Đây đúng thật là trải nghiệm chưa từng có, đại đế cướp hết hào quang của hắn, hắn không biết đã từng gặp bao nhiêu tàn hồn tiền bối.
Ai nấy cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt khác biệt, đây là lần đầu tiên, bị người ta đuổi thẳng ra ngoài.
“Sau này ngươi sẽ quen thôi, được đi theo bên cạnh bổn Đế, là vinh quang tối cao của ngươi.”
Tiểu Băng Phượng nghiêm túc nói, sau đó quay đầu, nháy mắt với Lâm Nhất, khuôn mặt đầy vẻ tinh nghịch, cười rất vui vẻ.
Không thể ở lại nổi nữa rồi, hôm nay con nhóc này đúng là quá lợi hại.
Lâm Nhất chắp tay nói: “Nhờ tiền bối đưa ta ra ngoài.”
“Như ngươi mong muốn, nhớ kỹ, phải hầu hạ đại nhân này thật tốt, ngài ấy từng hy sinh trong trận chiến ở Côn Luân, vì Côn Luân mà đổ đến giọt máu cuối cùng.” Lời cuối cùng của Phù Vân Tử, chỉ riêng Lâm Nhất nghe thấy, không để Tiểu Băng Phượng nghe được.
Ào!
Lâm Nhất chỉ cảm thấy có sức mạnh vĩ đại rơi trên người mình, trời đất quay cuồng, khi tầm nhìn trở lại đã trở nên sáng sủa.
Phát hiện mình đã ở ngoài Thánh Kiếm Phong, ngẩng đầu nhìn lên, Kiếm Kinh Thiên từ từ hạ xuống.
“Kỳ lạ, sao Thánh Kiếm Phong lại có thêm tầng cấm chế mới vậy?”
Kiếm Kinh Thiên nghi hoặc nói.
Tâm trạng Lâm Nhất không tốt, không trả lời.
“Sư đệ, trạng thái của đệ không đúng lắm, sao vậy, không lấy được truyền thừa à?” Kiếm Kinh Thiên vừa nói vừa cười.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, ngạc nhiên nói: "Hộp kiếm của đệ đâu rồi, còn khí linh đó đâu, sao không thấy nữa rồi?”
Khí linh?
Hóa ra sư huynh luôn xem Tiểu Băng Phượng là khí linh, ôi, Lâm Nhất suy nghĩ, xem có nên nói thật với sư huynh không.
Sư huynh chắc chắn là người có thể tin tưởng, ít nhất đã cứu hắn hai lần, đặc biệt là khi đối mặt với Thiên Huyền Tử mà không hề khuất phục.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có vài nghi vấn, có lẽ sư huynh sẽ trả lời được.
“Nàng ta không phải khí linh.”
Ngoài chuyện về Tử Diên Kiếm Thánh ra, Lâm Nhất kể lại tất cả về Tiểu Băng Phượng, những gì hắn biết về nàng ta đều kể hết.
Kiếm Kinh Thiên sau khi nghe xong, cũng vô cùng ngạc nhiên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh sợ.
“Sư huynh, huynh nghĩ nàng ta thật sự là Đồ Thiên Đại Đế sao?” Lâm Nhất hỏi.
Kiếm Kinh Thiên trầm tư hồi lâu nói: “Khó mà nói, nhưng nàng ta là phượng hoàng, thì không sai được. Ngay cả vị tiền bối trong Thánh Kiếm Phong cũng đã nhận định như vậy, nên không cần phải nghi ngờ, nhưng mà về cái danh xưng Đồ Thiên Đại Đế, có lẽ... có lẽ hơi quá...”
Suy nghĩ hồi lâu, Kiếm Kinh Thiên cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn đạt, ông ta định nói nghe có vẻ quá lố.
Hơn nữa ai lại tự xưng mình như vậy, nghe như đang đùa cợt, nhưng nàng ta lại thật sự là phượng hoàng.
"Thực ra không cần phải nghĩ quá nhiều, đây chính là vận may của ngươi, ngươi cứ đi theo con phượng hoàng này đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất