Nhưng cũng đúng với tính cách của nàng, lời cần nói hôm qua đã nói rồi, chỉ cần ghi nhớ lời hứa đôi bên đã dành cho nhau là đủ.
Lâm Nhất sớm đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ là khi ngày ấy thật sự đến, vẫn không tránh khỏi có chút bất ngờ và ngỡ ngàng.
Trên bàn, bình rượu Lưu Thương chuẩn bị cho hắn vẫn chưa kịp động đến.
Lâm Nhất không đứng dậy, chỉ nâng chén rượu lên, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tô Hàm Nguyệt đang dần rời đi phía trước.
Khoảnh khắc chén rượu chạm đến môi, Tô Hàm Nguyệt quay đầu, giây phút nàng quay đầu, ánh nắng rọi sáng khuôn mặt nàng, rọi sáng đôi mắt nàng, giây phút bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều đã nói lên bằng ánh mắt.
Rượu trong chén, Lâm Nhất uống hết một hơi, chén rượu này, chỉ kính tặng ánh sáng mặt trời.
Hồi lâu sau, trong sân rộng lớn chỉ còn lại mình Lâm Nhất, sắc mặt hắn ít nhiều có chút cô đơn.
Khi đến giữa trưa, ngoài cổng sân vang lên tiếng bước chân.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện người tới lại là Diệp Tử Lăng, người mà hắn đã lâu không gặp.
Nói chính xác thì, đã lâu rồi hai người chưa có dịp ở riêng với nhau.
Chỉ thấy Diệp Tử Lăng mặc váy dài màu tím, để lộ đôi chân thon dài, bên hông lười nhác buộc dải ngọc. Sau khi thể chất kiếm thể Thần Long dung hợp với huyết mạch Tuyết Diệu Hoa, làn da nàng trắng hơn trước kia, cũng bớt đi mấy phần lạnh như băng.
Thế nhưng khí chất anh tuấn nơi đôi mày vẫn không hề phai nhạt.
“Lâm Nhất, sao đệ lại ở đây?”
Diệp Tử Lăng nhìn thấy Lâm Nhất thì khá bất ngờ, bước tới gần và hỏi.
“Sư tỷ đến gặp Hàm Nguyệt sao?” Lâm Nhất hỏi.
“Ừ, mấy ngày gần đây ta thường đến, nhưng không cố định thời gian, Tô tỷ tỷ rất tốt, đã dạy ta Long Huyết Kiếm Quyết, nói là rất hợp với thể chất của ta.” Diệp Tử Lăng ngồi xuống, nói: “Tô tỷ tỷ đâu rồi?”
“Nàng ấy đi rồi.”
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“Tỷ ấy không đi cùng chúng ta đến Kiếm Tông sao…”
Diệp Tử Lăng buột miệng thốt lên, nhưng ngay sau đó như nghĩ ra điều gì, nhẹ giọng nói: “Cũng đúng, người như Tô tỷ tỷ, sao có thể không có bí mật riêng. Đáng tiếc, trước kia ta đã hiểu lầm tỷ ấy suốt thời gian dài.”
“Không sao đâu.”
Lâm Nhất an ủi nàng ấy.
Diệp Tử Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Còn hơn mười ngày nữa là chúng ta sẽ đến Hoang Cổ Vực, đến lúc đó đệ phải thể hiện thật tốt, đừng làm mất mặt Phù Vân Kiếm Tông chúng ta. Dù sao thì đệ cũng là người đã đánh bại Tần Thương, nhất định phải áp đảo hết tất cả tài năng xuất chúng ở Hoang Cổ Vực, trong đại điển Khai Sơn, nhất định phải giành được hạng nhất!”
“Tỷ nói vậy, ta thấy áp lực lớn quá.” Lâm Nhất cười nhẹ.
“Hừ, đệ đi mà lừa quỷ ấy.”
Diệp Tử Lăng lườm Lâm Nhất, khẽ nói: “Tô tỷ tỷ không ở đây nữa, đệ cũng đừng lười biếng, ta phải giám sát đệ mới được!”
Lâm Nhất khẽ cười khổ, thật không ngờ Diệp Tử Lăng lại hợp ý với Tô Hàm Nguyệt đến vậy.
“Ờ… tỷ cũng sẽ đến Kiếm Tông sao?”
Lâm Nhất chợt nghĩ tới điều gì, đối phương là người đã thức tỉnh huyết mạch Tuyết Diệu Hoa, mà thế gia Tuyết Diệu lại là thế gia Thánh Cổ, dường như không thuộc Hoang Cổ Vực.
Với tư chất như nàng ấy, ở thế gia Tuyết Diệu chắc chắn sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều.
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Tử Lăng mỉm cười nói: “Kiếm Tông là tông môn được công nhận là đệ nhất kiếm tông của Hoang Cổ Vực, nói lớn hơn thì gọi là đệ nhất kiếm tông Đông Hoang cũng chẳng sai. Đã từng có vô số thiên tài kiếm đạo bước ra từ nơi đó, bao nhiêu đệ tử của các thế gia thánh giả đều mơ ước được vào Kiếm Tông tu luyện.”
“Chỉ là yêu cầu nhập môn của Kiếm Tông quá cao, nhất là ở vòng tuyển chọn công khai ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Thần Đan. Những người có thể vượt qua tuyển chọn mà vào được Kiếm Tông, không ai là không phải kiêu hùng tuyệt đỉnh! Hơn nữa… lần này còn có tin đồn, Dao Quang Kiếm Thánh có khả năng sẽ nhận đồ đệ!”
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, đây đúng là tin tức chấn động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất