Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Nhất rốt cuộc cũng thay đổi.
Xem ra Kiếm Tông đã hoàn toàn bị Huyền Thiên Tông ép đến đường cùng, thánh giả là thân phận thế nào, tôn quý ra sao.
Ngày thường muốn bái thánh giả làm sư phụ, gần như là chuyện không tưởng, vì thánh giả đã bước lên con đường thánh đạo, siêu thoát trần tục, gột sạch mọi bụi bặm nhân gian.
Có thể tưởng tượng được, đại điển Khai Sơn lần này của Huyền Thiên Tông, nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt.
“Vậy nên, đệ nhất định phải chiến ra phong thái của Phù Vân Kiếm Tông chúng ta!”
Diệp Tử Lăng nghiêm túc nhìn Lâm Nhất, khóe môi hơi nhếch nói: “Cha ta đã quyết định, sẽ phục hưng Phù Vân Kiếm Tông, vì Kiếm Tông giành lấy chỗ đứng vững chắc ở Thương Huyền Phủ, thậm chí là cả Đông Hải!”
Lâm Nhất nhìn thấy vẻ tự hào khi nàng ấy nhắc đến cha, cũng không khỏi mỉm cười theo.
Cha con bọn họ cuối cùng cũng đã hóa giải hiểu lầm, Diệp Tử Lăng rốt cuộc vẫn là người thương cha của mình.
“Được, ta sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Nhất cười nói.
Nghe vậy Diệp Tử Lăng mỉm cười, trong mắt thoáng lóe lên tia sáng, khẽ nói: “Nói mới nhớ, đệ giả làm công tử Táng Hoa lừa ta bao lâu như thế, ta còn chưa tính sổ với đệ đâu đấy.”
Lâm Nhất nghe xong thì khẽ sững người, đưa tay gãi đầu, xem ra đối phương vẫn chưa quên chuyện này.
“Nhưng cũng không sao cả, trước đây đệ từng nói rồi, thích và yêu không giống nhau. Ta thích đệ, cũng thích công tử Táng Hoa, cũng không trái với lòng mình. Thế nhưng công tử Táng Hoa là công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là Lâm Nhất, không giống nhau.”
Diệp Tử Lăng bất ngờ đứng dậy, khẽ vén mái tóc dài trước trán, thần sắc rạng rỡ như ánh dương.
Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, có lẽ đây chính là lý do Tô Hàm Nguyệt đồng điệu với nàng ấy đến như vậy.
Trên người nàng ấy, quả thật mang khí chất của kỷ nguyên Thần Long, nữ trung hào kiệt không thua gì nam nhân.
…
Hơn mười ngày thoáng đã trôi qua trong chớp mắt.
Bình minh ló rạng, ánh nắng rải khắp nơi, trên đài bay của Phù Vân Kiếm Tông, chim Thanh Huyền nổi bật dị thường.
Lúc này, Lâm Nhất, Vũ Nhược, Diệp Tử Lăng, Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm và Phong Giác của Kiếm Tông đều đã tập trung. Hôm nay bọn họ sẽ rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, tiến về Hoang Cổ Vực, lần chia tay này, có lẽ cả đời cũng khó mà quay lại.
Chim Thanh Huyền là vật cưỡi của Phong Giác, có thể bay lượn trong tầng trời thứ tư, là linh thú cực kỳ hiếm có.
Sau khi Phong Giác đột phá cảnh giới Sinh Tử, Kiếm Tông mới ban cho ông ta, bởi lẽ người tu đến cảnh giới Sinh Tử cũng chưa chắc đã nuôi nổi.
Vút!
Chim Thanh Huyền dang cánh bay lên, trong chớp mắt đã rời khỏi đài bay.
Đại sư huynh Giang Ly Trần cắn chặt môi, không nói lời nào, kiên cường đứng cạnh Kiếm Kinh Thiên. Nhưng đến khi mọi người đã cất cánh bay đi, Giang Ly Trần không nhịn được nữa, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lớn tiếng nói: “Lâm sư đệ, đệ chờ ta, Phù Vân Kiếm Tông ngày nào đó nhất định sẽ vang danh Đông Hoang. Một trăm năm không được thì ba trăm năm, ba trăm năm không được thì tám trăm năm, ta đã hứa với đệ rồi!”
Trên lưng chim Thanh Huyền, Lâm Nhất nghe vậy thì quay đầu, thấy Giang Ly Trần nước mắt đầm đìa.
Trước đây hắn từng nói, mình sẽ không rời đi, sẽ ở lại Phù Vân Kiếm Tông, con số tám trăm năm chỉ là lời thuận miệng của Lâm Nhất thôi.
Không ngờ, gã lại ghi nhớ trọn vẹn.
“Đại sư huynh, ta sẽ quay lại thăm huynh, nhất định sẽ quay về!”
Lâm Nhất đứng trên lưng chim Thanh Huyền, la lớn.
“Hu hu hu, sư phụ, tại sao mọi người nhất định phải đi? Ở lại Phù Vân Kiếm Tông chẳng phải rất tốt sao, mọi người bên nhau, không phải rất vui sao?” Giang Ly Trần là người thường ngày cứ hay bị trêu ghẹo, lúc này lại đau khổ không kìm được, thuần khiết như đứa trẻ.
Gã dành cho Phù Vân Kiếm Tông tình cảm mà người thường khó tưởng tượng nổi, gã cũng muốn rời đi, nhưng hắn là đại sư huynh.
Nếu Phù Vân Kiếm Tông là nhà, thì nhất định phải có người ở lại trông.
“Sư phụ, con cũng muốn được đi cùng họ mà…”
Giang Ly Trần quay người ôm chầm Kiếm Kinh Thiên, khóc nức nở, hoàn toàn không thể kiềm chế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất