Tốc độ của chim Thanh Huyền, hết sức kinh người, đặc biệt là khi nó lao vào tầng trời thứ tư, chỉ mất nửa ngày đã bay ra khỏi ranh giới của Thương Huyền Phủ.  

 

Trời có chín tầng, mỗi tầng lại chia làm bốn, tầng trời thứ tư chính là cực hạn của tầng thứ nhất.  

 

Nơi đây có môi trường vô cùng hiểm ác, mây sấm dày đặc, tàn tích khắp nơi, sống trong đó là vô số hung thú, đáng sợ đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.  

 

May mà chim Thanh Huyền vốn là yêu thú vương giả cảnh giới Sinh Tử, khi bay lên có tinh quang tỏa ra, bao phủ mọi người trong đó, đi trong trời như đi dưới đất, giống như hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung.  

 

Sau khi nỗi buồn do chia ly tan biến, mọi người đều tràn đầy mong đợi với chuyến đi đến Hoang Cổ Vực.  

 

Ngay cả Diệp Tử Lăng cũng có phần mong chờ, nàng ấy gần như lớn lên ở Phù Vân Kiếm Tông, cùng lắm chỉ từng rời khỏi Thương Huyền Phủ để đi rèn luyện, chưa bao giờ đi xa đến thế.  

 

Trên lưng chim Thanh Huyền, mấy người bọn họ đều đang lật xem quyển “Hoang Cổ đại toàn lục” mà Phong Giác đưa, bên trong ghi lại các tông môn thế gia ở Hoang Cổ Vực, cũng như giới thiệu về vùng đất, địa lý.  

 

Phùng Chương lật xem một lúc lâu, rồi thở dài nói: “Mặc dù trước kia từng nghe nhắc đến Đế quốc Thần Long, Đông Hoang, cùng với Hoang Cổ Vực. Nhưng không ngờ, Côn Luân lại rộng như vậy, Thương Huyền Phủ trong Hoang Cổ Vực chẳng khác nào một góc của tảng băng trôi, thậm chí còn không bằng, hoàn toàn chỉ là nơi hoang dã hẻo lánh.”  

 

Phùng Chương – người từng chịu không ít thiệt dưới tay Lâm Nhất, nay đã trưởng thành hơn nhiều, tính cách phô trương nóng nảy ngày trước, giờ đã hoàn toàn tém lại.  

 

Hắn ta nói tiếp: “Thiên Cổ Vực, Địa Cổ Vực, Huyền Cổ Vực, Hoang Cổ Vực, Phong Cổ Vực, Lôi Cổ Vực, Hỏa Cổ Vực, Băng Cổ Vực, Thánh Cổ Vực... tổng cộng có chín đại cổ vực, vậy mà Đế quốc Thần Long độc chiếm đến năm đại cổ vực, trước kia chưa từng nghĩ Đế quốc Thần Long mạnh như vậy.”  

 

Diệp Tử Lăng đặt cuốn “Hoang Cổ đại toàn lục” xuống, mở miệng giải thích: “Đế quốc Thần Long lấy Thánh Cổ Vực làm trung tâm, khống chế thêm bốn vực: Phong, Hỏa, Lôi, Băng bốn đại cổ vực. Phía đông tiếp giáp Đông Hoang, tứ phương là Tây Mạc, phía nam là Nam Cương, phía bắc là Bắc Lĩnh.”  

 

Bất kể là Đông Hoang hay Tây Mạc, đều có thể gọi là vùng đất vô tận, rộng đến mức không thể đo lường.  

 

Dù là thánh nhân, muốn dựa vào sức mình để vượt qua cũng là chuyện cực kỳ khó. Không chỉ vì khoảng cách, mà còn bởi trong đó tồn tại vô số cấm địa và vùng đất hoang vu, ẩn chứa những hiểm họa vượt xa sức tưởng tượng của người thường.  

 

Trong đó Thiên Cổ Vực nằm ở Tây Mạc, Huyền Cổ Vực nằm ở Nam Cương, Địa Cổ Vực nằm ở Bắc Lĩnh, còn Hoang Cổ Vực thì thuộc Đông Hoang.  

 

Có thể nhìn ra, Đế quốc Thần Long từng muốn lấy bốn đại cổ vực này làm điểm tựa, từ đó thống nhất Đông Hoang, Tây Mạc, Bắc Lĩnh và Nam Cương.  

 

Nhưng hiện tại xem ra, điều đó khó có thể trở thành hiện thực, ngay cả bốn đại cổ vực kia cũng chỉ là trên danh nghĩa thuộc quyền cai quản của Đế quốc Thần Long mà thôi.  

 

Thiên hạ nhìn thì tưởng yên bình, nhưng thực chất sóng ngầm mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể đại loạn.  

 

Lâm Nhất nhìn vào cuốn “Hoang Cổ đại toàn lục” trong tay, trầm ngâm không nói gì, điều khiến hắn bất ngờ chính là chín đại cổ vực này lại trùng khớp với tên của Tiêu Dao Cửu Kiếm.  

 

Không đúng… trong Tiêu Dao Cửu Kiếm vốn không có chiêu Thánh Tự Kiếm Quyết, chiêu cuối cùng của Tiêu Dao Cửu Kiếm là nhân gian mất tất cả, sao còn được tiêu dao.  

 

Nhưng cái tên này lại có gì đó rất kỳ lạ, rõ ràng gọi là Tiêu Dao Cửu Kiếm, vậy mà kiếm cuối cùng lại là sao còn được tiêu dao.  

 

Chiêu này vừa tung ra, từ nay về sau, thế gian này không còn kiếm Tiêu Dao nữa.  

 

Có lẽ, kiếm thứ chín nguyên bản thật sự chính là Thánh Tự Kiếm Quyết, chỉ là vì một lý do nào đó mà đã bị thay đổi.  

 

Phong Giác đứng phía trước chim Thanh Huyền, không quay đầu lại, bỗng mở miệng nói: “Đế quốc Thần Long hiện tại không ảnh hưởng nhiều đến Hoang Cổ Vực, nơi đó là vùng lãnh thổ độc lập, linh khí sung túc, tông môn san sát, thế gia chằng chịt. Ở nơi đó, chỉ có thánh giả mới có thể được coi là cường giả thật sự đứng trên đỉnh cao.”  

 

“Trong vùng đất ấy, võ đạo hưng thịnh, phát triển đến cực hạn, đó là thánh địa của võ giả, mà Kiếm Tông chính là kiếm khách trong thánh địa đó.”  

 

Dừng lại một chút, Phong Giác nhẹ giọng nói: “Đại điển Khai Sơn của tông môn, các đỉnh đều có thánh giả tuyển đồ đệ, đây là cơ hội khó có được trong nghìn năm. Cạnh tranh sẽ vô cùng khốc liệt, sẽ thu hút nhiều nhân tài xuất sắc từ các thế gia thánh giả đến, việc gia nhập Kiếm Tông sẽ khó hơn rất nhiều so với những gì các ngươi tưởng tượng."  

eyJpdiI6IlpvakE4aUwrNmw2TjBFOVNBQ3BxSEE9PSIsInZhbHVlIjoiRERGM0NUSWx4YlY4dTZsd2gwTFd3ZkpwXC9OSnJueDRrMEs3elNUME1cL1FHUTJLRjA4MEdDMnA1WjF3a1ZpUklBIiwibWFjIjoiNDgxMGExYWVmNWYxNGQ4ZDJmNjA4NmMyMjU3NzBmNzM1MjI0MzhhYTk5Mjg2MTc3Mzg5MWJhZmQ3MTEzNTY2MiJ9
eyJpdiI6IjhsVllGVHlDNWNjTDlhRWRjMFJmSWc9PSIsInZhbHVlIjoidGtvcjhlNjVMVmtieFJDNlBYK3JIMzJ5YVZqNlp1MnVabnNmMFkyM1BuMzcrdEZVSWdPcGE1bnZnXC9UZ0lJU3VVM3ZIXC9uaEFHdXBaNHpPa3c5UUc0TVBxQnNEV21zRnVuMGVueWVPTndiOU0xeDFvVDkxMDNMcFd3Slc2TXl3K2JLemtWWnJ6TVAyZnhwaURoYm4rU2gxN095R0k5TGlmVXJUKzFSaUQ4TUJlZEE0Mnlvd2F1RXhVRGRDY08rdGFabVZzbWV0T3VjczkwYzdnT2RHOU4yQWQ4RVBhYXJNdWhyMmZrVGdwVExGanl6Y2NUVzQ1QjdmUzhTTndZQW5XanRjaHM1VkRDcnQyVU9oYVhSVEJKVm5VT0YxUHZVWkpPQm53MnUyUENxQT0iLCJtYWMiOiI5MDAwOTc3YmJjNWFkMjFkN2M3OWJhZGEwYWUyZTY3ODY2MGJkNWRjNTEwYmFjMDQ2N2JjODc2MzAwMTVmZTU1In0=

Ba ngày trước, Phong Giác đã liên lạc với Lâm Nhất, hắn có thể được chỉ định tiến vào Hoang Cổ Vực. 

Ads
';
Advertisement