Phong Giác đang ngồi xếp bằng, trầm giọng nói: “Phía trên Hoang Cổ Vực, ba mươi sáu tầng trời đều là cấm địa, không thể xông qua, chỉ có thể đi bên dưới ba mươi sáu tầng mà thôi.”  

 

 

Trong ba mươi sáu tầng trời, những cấm địa tương tự như vậy có rất nhiều, phần lớn đều không có tọa độ hay bản đồ tương ứng.  

 

Nếu mạo hiểm xông vào, cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử, cũng khó thoát khỏi cái chết.  

 

Phong Giác giải thích sơ lược, rồi điều khiển chim Thanh Huyền xé rách ba tầng khe nứt, lập tức hiện ra, dưới biển mây, là vùng sông nước rộng mênh mông, như cuộn tranh hiện ra trước mắt mọi người.  

 

Cuối cùng cũng đã đến, Hoang Cổ Vực.  

 

Bên trong Hoang Cổ Vực, thế gia như rừng, tông môn nhiều như sao trên trời, mỗi một ngày đều có tông môn được thành lập rồi bị diệt vong, vô tận chém giết và tranh đấu, từ xưa đến nay đều bao phủ trên mảnh đất này.  

 

Không vào Thánh Đạo, đều là con sâu cái kiến.  

 

Tông môn và thế gia không có thánh giả trấn giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt, nơi này không chịu sự khống chế của Đế quốc Thần Long.  

 

Kẻ thực sự nắm giữ quyền thống trị trên mảnh đất này, chính là tám đại tông môn siêu cấp: Kiếm Tông, Huyền Cốc, Thánh Âm Các, Thiên Đao Lâu, Hỏa Lôi Môn, chùa Kim Cang và Phỉ Thúy sơn trang.  

 

Tám đại tông môn siêu cấp, mỗi phái đều có truyền thừa lâu đời, trải qua hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm mà không suy bại.  

 

Thế nhưng, dù là tám đại tông môn siêu cấp, cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt, ví dụ như mấy năm gần đây, những tông môn như: Lôi Viêm Tông, Vạn Thú Môn, Phượng Hỏa Tông, Huyết Quỷ Môn đang dần quật khởi.  

 

Ngoài tám đại tông môn ra, còn có vô số thế gia thánh giả, bọn họ chính là lực lượng trung gian trong Hoang Cổ Vực này.  

 

Giữa các thế gia và tông môn siêu cấp, cũng tồn tại mối quan hệ ràng buộc như tơ nhện, hai bên hợp với nhau, tạo thành đỉnh cao quyền lực của toàn bộ Hoang Cổ Vực.  

 

Phía đông bắc Hoang Cổ Vực, có một dãy núi hùng vĩ kéo dài hàng triệu dặm, đỉnh núi nào cũng phát ra kiếm quang, mây mù lượn lờ, tràn ngập kiếm uy khiến người thường khó mà tưởng tượng.  

 

Giữa vô vàn ngọn núi, chỉ có bảy ngọn là đặc biệt nổi bật, cao vút hàng vạn trượng, đâm thẳng vào mây xanh, uy nghi như bảy thanh thần binh tuyệt thế.  

 

Đây chính là Hoang Cổ Kiếm Tông!  

 

Bên ngoài sơn môn Kiếm Tông, có một tòa thành trì vô cùng hùng vĩ, so với quận thành Thanh Nham mà Lâm Nhất từng thấy trước kia thì rộng lớn gấp mười lần.  

 

Nhưng trong thành sớm đã chật ních người, đều là các thiên tài từ khắp nơi kéo đến tham gia dự đại điển Khai Sơn.  

 

Đại điển được tổ chức bốn năm một lần này, đã khiến toàn bộ Hoang Cổ Vực dậy sóng, không chỉ các đại thế gia, mà cả vô số đệ tử của các tông môn kiếm đạo. Thậm chí, có không ít đệ tử thế gia từ ngoài Hoang Cổ Vực, vất vả đường xa mà đến.  

 

Phong Giác dẫn đám người Lâm Nhất đến một tòa hành cung trong thành, nơi đó đã có một ông lão đợi sẵn, ông ta lập tức giới thiệu: “Đây là lão Liễu, đại điển Khai Sơn mười ngày nữa, sẽ do ông ấy dẫn các ngươi đi tham gia khảo hạch.”  

 

“Phong sư thúc, người không đưa chúng ta đi sao?”  

 

Phùng Chương kinh ngạc hỏi, bởi vì tu vi của lão Liễu chỉ là cảnh giới Long Mạch, bất luận là thân phận hay thực lực đều không thể bằng Phong Giác.  

 

“Không. Chuyện khảo hạch, ta cũng không giúp các ngươi được. Đây là địa bàn của Kiếm Tông, cũng chẳng ai dám nhắm vào các ngươi.” Phong Giác thản nhiên nói.  

 

Lâm Nhất nghe ông ta nói nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng trong lòng lại biết rõ nguyên nhân, ông ta đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông.  

 

Giờ đây, ngay cả thân phận đệ tử của Dao Quang Kiếm Thánh cũng không còn, tuy nói đó chỉ là vở kịch, nhưng ngoài mặt vẫn không thể công khai tiến vào Kiếm Tông, chỉ có thể âm thầm lén lút mà thôi.  

 

“Mời mọi người đi theo ta.”  

 

Lão Liễu mỉm cười nhẹ giọng nói: “Hiện nay trong thành đông nghẹt người, nhà trọ đã hết phòng, hành cung này cũng phải tiếp đón không ít người, mong các vị đừng để bụng.”  

 

Mấy người cũng chẳng để tâm, nếu phải tự mình đi tìm chỗ ở thì chắc chắn phải tốn một đống đan Tinh Thần.  

 

Chẳng qua sau khi bước vào trong mới phát hiện, người ở trong hành cung này hình như hơi nhiều thì phải.  

 

Ít nhất cũng phải vài trăm người, nhóm của Lâm Nhất vì người ít nên được sắp xếp vào một lầu riêng, cũng không đến mức chen chúc.  

 

“Lại có người mới à?”  

 

“Dạo này náo nhiệt thật…”  

 

Khi đám người Lâm Nhất được lão Liễu dẫn vào trong viện, từng lầu đều lần lượt mở cửa sổ, vô số ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía họ.  

eyJpdiI6IjhIdXlcL0RPKzFYZ3pSbXJZdHFUZHJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvanhvMXBHQnBNV1dsOVdOSmVocXp4eU5NOEFaTFNibmpwQ3lmem02Y0NjM3paaHV4VEkxTmVoKzZBUldoeVM3IiwibWFjIjoiZmNhYjRkMmNkMDAwYzMwMmQ4ZjUyODA3ZDYzNWVkNjlmNjE2NjdlZGRhNWZiMjlmZmRhYjBmMTQ4MTFiNmUxOCJ9
eyJpdiI6Ilh3RzJycldub3QzZyszNlB0RGNYTmc9PSIsInZhbHVlIjoiS3Fkcng2M2RRb1VBRDVoTkIxVkhJKzh2SWxTbmpqanFpM3BLZ1RIc3prZGNLRzV1Y3dad1M3SCtrUlFQWHE0dHdiK0dTQVVaNmRSSWhBVzJScWE0TmNLSTEwQ0NXRTR0YTRQWGZkNUpFV0xlakJpMmd0NkMzelhSUFdwZDdHRHd6dkc2enRvVzZZdmJ1YWNSdUs3Nk94cG5Zd3BidWFCQXErT0RCSlZZeVdLemJGK2lEUlpxb1NtTjU0ZmxUTFwvMko4QVd6eU04WTNFQXdWTEhvbnh5NlRDZGFKUzlYb09MVGNQK3dyNmxiM2NKeExaMFhKNzlvNUhzNk9XRkxabGtTQ2tkYzYzNlpBRWNXVk54NndOSWNcLzZMRHZjdXU2VlNyaFVJSjlIOFNWQ3BcL1hMMVN4ZHlYa0x4ZFFSOWdkUmc3ZFpUZkNEc0RmTmZEYkk5cno4NGR3c0RCZzRWRTRhZGhPOHMxK1ZsNkpYNmRkWnRJMHIxRDkwbm9CT1hqQ2ZQIiwibWFjIjoiZjYyYTk1ZTFhNGQ4MWQxNGM3ODhmY2JiNTBkZWI2ZDVjOGZmZTVjNzBkZTBkODY5NDc4OThhOWRlMjAxZmU3NiJ9

Ads
';
Advertisement