Khi đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào khác, Giang Thiên có thể dựa vào lợi thế tu luyện của mình để nghiền nát và giết chết đối thủ chỉ trong vài giây.  

 

 

Nhưng trước mặt Lâm Nhất, gã lại trở nên yếu thế. Sức mạnh kiếm pháp và tu vi của gã đã bị áp chế trong phạm vi hai tấc xung quanh.  

 

Cảm giác đó thật là bực bội.  

 

Lần này, Lâm Nhất còn quá đáng hơn. Hắn trực tiếp chắp các ngón tay lại tạo thành một thanh kiếm và dùng kiếm ý Thần Tiêu trấn áp đối thủ.  

 

Vẫn chưa hết!  

 

Một con thương long dài gần ba mươi trượng bay ra từ cơ thể hắn. Con rồng có máu có thịt, trong mắt có ánh kiếm sáng ngời, tỏa ra sức mạnh vô tận và hùng vĩ của gió và sấm.  

 

Nhưng nó không được dùng để đối phó với Giang Thiên. Thương long gầm lên rồi lao vào đám người Giang Thánh thế gia, trực tiếp kéo đi hơn ba mươi người.  

 

Nếu không có long văn tím vàng, cơ thể Lâm Nhất chắc chắn sẽ yếu hơn rất nhiều, nếu bị kiếm đâm trúng sẽ bị thương nghiêm trọng.  

 

Điều khiến Giang Thiên càng tức giận hơn là từ đầu đến cuối, gã luôn trong thế bị động chịu đòn.  

 

Gã thậm chí còn không kịp trở tay để chống trả. Lâm Nhất ỷ việc có Thần Tiêu kiếm ý mà muốn làm gì thì làm, điều này khiến Giang Thiên vô cùng tức giận.  

 

Nhiều lúc, gã không nhịn được muốn dùng tinh tượng để đối phó với đối phương.  

 

"Trời ạ, một Phù Vân Kiếm Tông nhỏ bé lại có thể ngăn cản được cuộc tấn công của Giang Thánh thế gia!"  

 

"Vô lý, làm sao có thể như vậy được? Phù Vân Kiếm Tông rõ ràng chiếm ưu thế. Lâm Nhất này quá mạnh, không chỉ đủ sức đối đầu với Giang Thiên, thậm chí còn có thể hóa ra một con rồng!"  

 

"Không được sử dụng tinh tượng thì con thương long này đúng là bất khả chiến bại".  

 

"Không chỉ có Lâm Nhất, xem ra Phù Vân Kiếm Tông không có kẻ yếu, Giang Thánh thế gia lần này đúng là không biết giấu mặt vào đâu".  

 

…  

 

Nhìn thấy trận chiến hỗn loạn giữa Phù Vân Kiếm Tông và Giang Thánh thế gia, mọi người đều vô cùng háo hức, bàn tán không ngừng.  

 

Hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, mang theo vài phần kính nể.  

 

Mới ở cảnh giới của Tiểu Thần Đan mà đã áp chế được Thiên Thần Đan Tôn Giả. Đây thực sự là một điều kỳ lạ chưa ai từng được thấy.  

 

Vù vù!  

 

Lúc này, trên đỉnh 999 bậc thang, phía trên cổng núi của Kiếm Tông, một tiếng động lớn kinh người vang lên.  

 

Trong chốc lát, bầu trời rung chuyển, một luồng áp lực không thể tưởng tượng nổi ào tới.  

 

Bùm!  

 

Nhiều người không chịu nổi áp lực, quỳ sụp xuống ngay tại chỗ.  

 

"Lùi lại!"  

 

Lâm Nhất triệu hồi thương long  quay lại cơ thể mình, sau đó dang rộng hai tay bảo vệ mọi người bằng kiếm pháp Thần Tiêu.  

 

Bùm bùm bùm!  

 

Người của Giang Thánh thế gia thì không may mắn như vậy. Ngoại trừ một số ít người cực kỳ mạnh mẽ và xuất chúng, phần còn lại đều nôn ra máu.  

 

Đột ngột bị trúng kiếm khí sắc bén, những người này sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.  

 

"Có chuyện gì thế?"  

 

Giang Thiên quay đầu lại nhìn thấy có người đang lao ra khỏi khoảng đất trống ở bậc thang thứ 990.  

 

Khi đến trước cổng núi cao hàng trăm trượng, bóng người đó với kiếm uy hùng mạnh bay vút lên và đáp xuống tấm biển nằm ngang phía trên cổng núi.  

 

Người này đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy thanh kiếm mà tiền bối Dao Quang đeo trước khi trở thành thánh.  

 

Vù vù!  

 

Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, người này gầm lên một tiếng dài, và ngay lập tức những ngọn núi trong phạm vi ngàn dặm đều hô ứng như  đáp lại.  

 

Người này đứng trên cổng núi cao, toàn thân tỏa ra hào quang vàng chói lóa, bàn tay nắm chặt thanh kiếm rồi rút ra.  

 

Ngay khi thanh kiếm được rút ra, áp lực đè lên mọi người đột nhiên giảm xuống.  

 

Trong luồng kiếm quang vô tận, người đàn ông đứng trên cao, cầm thanh thánh kiếm, cười lạnh.  

 

Cạch!  

 

Người này tra lại thanh kiếm vào vỏ.  

 

Bùm!  

 

Sức mạnh của kiếm uy vừa mới giảm xuống đột nhiên lại giáng xuống với khí thế càng thêm khủng bố, giống như một ngọn núi đè xuống.  

 

Phụp!  

 

Hơn một nửa số kiếm khách ban nãy còn đang đứng vững giờ cũng phải quỳ xuống, sắc mặt của những người còn lại cũng không mấy tốt đẹp.  

 

"Hạ Hầu Yên!"  

 

Công Tôn Viêm đứng bên cạnh Lâm Nhất, vẻ mặt thất thần, không nhịn được mà thốt lên.  

 

Vù vù!  

 

Sau khi hạ kiếm xuống, Hạ Hầu Yên dang rộng hai tay, hóa thành ánh kiếm rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

 

Xong việc liền phất tay áo bỏ đi, để cho đám đông ở lại ca tụng mình.  

eyJpdiI6IjdqZjhVNkI1dmRWSkI2OGNST1VxYmc9PSIsInZhbHVlIjoidHo5SE0rWFd5azBTYVdjNTBqVWdBVE1oZ3F6NU5tSlwvV2FhT2p4OW5cL041TUhTdER6eHE1MnBZOWVIcUZZeHhYIiwibWFjIjoiY2JjMjFjZDQ2OGE1MmM3YzMyZGE5NDVkODgwZmM1OTlmNDM3NGNlZTQ3MzRhZDFkZTUzZDU5NjIyODdlNjBmNiJ9
eyJpdiI6ImdqUGJsQnFWV3V4M3ZXZnZvVXd2dWc9PSIsInZhbHVlIjoiWmRzTjEwZG40ejFYM1wvNk52NVA0Qk9aTVZ4Vk1CemM2N3BKYlg2UjF2U1ZrQTZ1OEY3WTArR29uSzBoXC9vZHhQSStXa0tKWTRyMzlYTUN5U05LS1A2Z3hhZTJjRGVzNHR5SXl6UUp3UTFlWE50akhjVzlPWUFQZDRpdllqTUpXeXFzemtXTFI2Q0xnSUNJN25EblliU1ZSU0tcLzY4QzZwN3JkV1BCV2JsK3ZuTGtjaEV6eUs4NVBXSU4rQjV4dVFMQmRaMHRXWUdYQm5qNVJOK2x3YytNUGxVcjRHek9Vb3dHd2hEUzdtQUlnQWFLdVpGUGpwVEhUbHZZNHgxaDhCY3hkcm1LV0RjY1ZWNmJUd09nTDRKM2pxbG5CWFhyU1ZlU3dEV3NVTDdJU2FjcGJ5S21MN0x1NFNxc01ubTVzS0NEdnM3VFBVSTFjR3BrcE1LZ2xrdUVBPT0iLCJtYWMiOiIwYmM0NWNmNDAxZGU1YTQ4ZjJmZjJmYjQ1Y2NhNTE1ZTc4YjY4ZTViNDc0MDhhZTNjOWE4MzYyNDRkZjAzYzM4In0=

Ads
';
Advertisement