Thanh kiếm của tiền bối Dao Quang thực sự đã bị rút ra.
Bên cạnh Lâm Nhất, Triệu Nham, Diệp Tử Lăng và Công Tôn Viêm đều tỏ ra khá kinh ngạc, ánh mắt họ không nhịn được liếc nhìn Lâm Nhất.
Thanh kiếm đó tên là Diệt Khung, là bội kiếm mà tiền bối Dao Quang từng đeo bên mình trước khi thành hánh, đến nay vẫn còn lưu lại khí tức năm xưa của Dao Quang Kiếm Thánh.
Cửa ải đầu tiên của đại điển Khai Sơn, ngoài áp lực từ bản thân sơn môn phát ra, thì phần lớn kiếm uy đều đến từ thanh kiếm này.
Sở dĩ mọi người vượt qua dễ dàng như vậy, cũng là nhờ thanh kiếm đó.
"Nhìn ta làm gì?”
Lâm Nhất cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Diệp Tử Lăng và những người khác thu ánh mắt lại, Công Tôn Viêm thì cười gượng: "Không có gì đâu.”
Sao lại không có gì? Trong suy nghĩ của họ, người có tư cách rút thanh kiếm đó ra nhất phải là Lâm Nhất mới đúng.
Dù Hạ Hầu Yên này danh tiếng vang xa, được xem là kiếm khách trẻ tuổi xuất sắc nhất Hoang Cổ Vực, nhưng bọn họ không hiểu rõ về y. Thấy y phô trương, ra vẻ trước mặt người khác, rút thánh kiếm ra rồi lại cắm trở lại, tất nhiên sẽ khiến người ta thấy khó chịu.
Tưởng rằng Lâm Nhất sẽ có sự thay đổi lớn về mặt cảm xúc, nhưng không ngờ hắn lại không hề dao động chút nào.
"Theo như ta biết, Hạ Hầu Yên vốn không phải kẻ phô trương, hành sự khá kín đáo. Hôm nay đột nhiên lại phô trương như thế, e rằng là vì tin đồn Thánh giả đang thu nhận đồ đệ, hoặc là vì tiền bối Dao Quang", Diệp Tử Lăng bình tĩnh phân tích.
Đông Hoang rộng lớn đến vậy, mà chỉ có ba vị Kiếm Thánh. Được bái nhập môn hạ dưới trướng Dao Quang là niềm vinh dự của mọi kiếm khách.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong dãy núi rộng lớn của Kiếm Tông, có bảy ngọn núi cao vút chọc trời.
Giữa tầng mây đó, với Thần Tiêu Kiếm Ý của hắn có thể cảm nhận được vài luồng khí tức thâm sâu khó lường. Đó là những người đã vượt xa cảnh giới Sinh Tử đang âm thầm theo dõi họ. Xem ra tin đồn Thánh giả thu nhận đồ đệ không phải là giả.
Chỉ là, trong số đó hắn lại không cảm nhận được khí tức của Dao Quang Kiếm Thánh.
Hắn từng gặp phân thân của tiền bối Dao Quang, nếu đối phương thật sự có mặt, với Thần Tiêu Kiếm Ý của hắn chắc chắn có thể cảm ứng được.
Việc Thánh giả thu nhận đồ đệ là thật, nhưng chuyện tiền bối Dao Quang thu nhận đồ đệ e là giả.
Đối phương căn bản không hề có ý định nhận đồ đệ, những suy đoán trước khi đến đây của hắn rất có thể là sai rồi.
Cho nên hành động của Hạ Hầu Yên, trong mắt hắn hoàn toàn vô nghĩa, tất nhiên cũng không gây ra bất kỳ biến động cảm xúc nào.
Ngay lúc này, bên tai Giang Thiên vang lên một âm thanh nhỏ, sắc mặt hắn liền thay đổi, khiến người khác khó đoán được suy nghĩ.
Lâm Nhất tạm ngưng dòng suy nghĩ, nhìn Giang Thiên nói: "Vẫn muốn đánh tiếp sao?”
Đối phương dù sao người đông thế mạnh, nếu cứ tiếp tục đánh nhau như vậy, Phù Vân Kiếm Tông chắc chắn sẽ có người bị trọng thương.
Nếu đối phương chịu xuống nước, Lâm Nhất cũng không ngại cho gã một đường lui.
Vết thương trên người Giang Thiên đã hồi phục hơn phân nửa, sắc mặt gã thay đổi rồi bỗng nở nụ cười: "Thấy Hạ Hầu Yên rút được thánh kiếm, ngươi nóng ruột rồi sao? Muốn ta dừng tay cũng được, ngươi lên đây một mình, đấu với ta một trận, xem ai chạm được vào thanh thánh kiếm trên sơn môn trước!”
Lâm Nhất không nói gì, chờ đối phương nói tiếp.
"Nếu ngươi thắng, vậy thì dễ thôi, ân oán giữa Giang Thánh Thế Gia ta và Phù Vân Kiếm Tông các ngươi coi như xóa bỏ. Còn nếu ngươi thua… cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi, rồi nói ra bí mật về Đại Thánh Chi Nguyên là được".
Khóe miệng Giang Thiên cong lên nụ cười, hai tay khoanh trước ngực, thái độ thản nhiên như không.
"Lâm sư đệ, đừng đồng ý với hắn!”
Diệp Tử Lăng lập tức nói, ngay khi Giang Thiên vừa mở miệng, nàng ấy đã nhận ra kẻ này chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.
"Tên này đúng là mặt dày vô sỉ, Lâm Nhất đừng mắc bẫy hắn. Chúng ta đánh tiếp, người chịu thiệt kiểu gì cũng là bọn chúng", Công Tôn Viêm thẳng thắn nói. Nếu hai bên thật sự đánh đến cùng, thiệt hại nặng nề nhất chắc chắn là Giang Thánh Thế Gia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất