"Lâm Nhất, ngươi không biết nổi giận sao?”
Giang Thiên cười ha hả nói.
"Tính tình của ta luôn rất tốt, ít khi nổi giận. Ngươi muốn đánh cược thì tùy ngươi", Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn gã, bình thản đáp.
Người của Phù Vân Kiếm Tông và cả Công Tôn Viêm nghe Lâm Nhất nói "tính khí tốt, ít khi nổi giận" xong thì mặt biến sắc, lập tức không ai muốn lên tiếng nữa.
Ngay cả Triệu Nham – kẻ ngốc nghếch nhất – cũng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ở đảo Khô Huyền, Lâm Nhất chỉ một cơn giận đã giết sạch cao thủ của tám đại tông môn, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta không thể quên.
Tính khí đó, đâu có "tốt" chút nào!
"Ha ha ha! Táng Hoa công tử quả nhiên là người tính khí tốt, vậy thì đến đây đi! Ngươi thắng ta, mọi ân oán giữa hai ta liền xóa sạch!”
Giang Thiên nghe vậy liền phá lên cười lớn, tiếng cười cuồng ngạo, nghe khoái chí vô cùng.
Nhưng trong mắt gã lại ẩn chứa một tia tàn ác khó nhận thấy.
Vù vù vù vù!
Lời vừa dứt, gã lập tức xoay người rời đi, phi thân như bay trên những bậc thang, chớp mắt đã vượt qua hơn năm mươi bậc.
Công Tôn Viêm tức giận nói: "Mẹ kiếp, tên khốn này chơi ăn gian à, còn chưa bắt đầu đã tự ý đi trước rồi. Tu vi của Thiên Thần Đan Tôn Giả quá chiếm lợi thế, đúng là ăn gian mà!”
Vù!
Lời còn chưa dứt, một cơn cuồng phong lướt qua trước mặt, khiến Công Tôn Viêm không mở nổi mắt.
Khi mở mắt lại thì phát hiện Lâm Nhất đã biến mất—không đúng, là Công Tôn Viêm đã không theo kịp nữa. Lâm Nhất bước đi nhịp nhàng, thoải mái tự nhiên.
Khóe miệng Công Tôn Viêm giật giật, lẩm bẩm nói: “Tên này mới thật sự là đang ăn gian đấy chứ!”
Một Tiểu Thần Đan Tôn Giả lại có thể theo sát bước chân của một Thiên Thần Đan Tôn Giả, mà nhìn dáng vẻ đó thì rõ ràng là còn có thể dễ dàng vượt qua bất cứ lúc nào.
Làm ơn đi, người ta là Thiên Thần Đan Tôn Giả đấy, không biết xấu hổ à?
Không chỉ có Công Tôn Viêm, mà những người khác trên bậc thang đều bị tốc độ của Lâm Nhất làm chấn động.
Hoặc đúng hơn là bị dọa sợ.
Tổng cộng có 999 bậc thang, ba trăm bậc đầu còn tạm, nhưng sau ba trăm bậc thì độ khó tăng dần.
Trước đó, nhiều người bị loại đều là vì không chịu nổi kiếm uy mà bị đánh bật lui trước bậc thứ 500.
Thế mà nhìn Lâm Nhất hiện giờ hoàn toàn không bị cản trở chút nào. Áp lực từ thánh kiếm dường như hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn.
Tất nhiên, tốc độ của Giang Thiên cũng rất nhanh.
Nhưng hắn là kẻ mạnh trong bảng Thần Đan, có tu vi Thiên Thần Đan Tôn Giả, nhanh là chuyện đương nhiên, chẳng ai lấy đó làm lạ.
Quan trọng là Lâm Nhất, dựa vào đâu mà hắn có được tốc độ kinh hoàng như vậy?
Giang Thiên không cần quay đầu cũng cảm nhận được Lâm Nhất đang theo sát phía sau, không hề bị bỏ lại chút nào.
Gã không muốn quay đầu lại, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn một cái, lập tức nhìn thấy gương mặt "ít khi nổi giận" của Lâm Nhất, vẫn điềm đạm thản nhiên như mây gió.
Gã lập tức tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn này, hắn dựa vào cái gì chứ?!
Vút!
Giang Thiên không quay đầu lại thì còn đỡ, vừa quay đầu lại, Lâm Nhất liền lướt ngang qua, trực tiếp vượt lên trước gã.
Giang Thiên lập tức há hốc mồm, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Gã vội quay đầu, chỉ thấy quanh người Lâm Nhất tỏa ra một tầng thánh quang nhàn nhạt, trong luồng thánh quang ấy ẩn chứa một tia kiếm ý màu vàng kim. Dưới kiếm ý này, Giang Thiên nhận ra rất rõ ràng, uy áp từ thánh kiếm đã bị hóa giải một cách âm thầm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất