Đám thiên tài của thế gia Bách Thánh tụ tập lại, có người nói với Bạch Triển Ly.
Bạch Triển Ly sớm đã chú ý, ánh mắt liếc nhìn Diệp Tử Lăng vài lần, khẽ cười: “Cô gái này đúng là tuyệt sắc, chỉ không biết ngộ tính ra sao, nếu không... dù có đẹp hơn nữa, cũng chỉ là bình hoa di động mà thôi.”
“Ca, nàng ấy sẽ không vượt qua huynh chứ?”
Kẻ kia bỗng nhớ ra điều gì, lên tiếng: “Ở vòng khảo hạch thứ nhất, thực lực nàng ấy biểu hiện ra cũng rất mạnh.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Bạch Triển Ly trừng mắt liếc tên này một cái, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Gã là thế tử của thế gia Thánh Giả, từng gặp biết bao cô gái xinh đẹp, dù vậy, nhìn thấy Diệp Tử Lăng cũng phải công nhận một tiếng là tuyệt sắc.
Có điều, tuyệt sắc thì là tuyệt sắc, thiên phú và ngộ tính là chuyện khác.
Gã vẫn tương đối tự tin với ngộ tính của mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười trên mặt gã liền cứng lại, hoàn toàn không cười nổi nữa.
Chín kiếm!
Sau khi Diệp Tử Lăng lên đài, ra tay nhanh như chớp, một hơi thi triển Thiên Thủy kiếm pháp, chín loại ý cảnh giao thoa trong hư không, không tiêu tán.
Không chỉ vậy, tử quang bay lượn quanh thân nàng ấy, bông tuyết xoay tròn.
Trong Thiên Thủy kiếm pháp, nàng ấy còn dung hợp thêm lĩnh ngộ của bản thân, dung hợp hoàn mỹ huyết mạch Tuyết Diệu Hoa với ý cảnh nước trong kiếm pháp.
Nàng ấy chỉ luyện được chín kiếm, nhưng cuối cùng lại diễn hóa ra mười loại ý cảnh!!
Cả sân chấn động, đưa mắt xôn xao.
“Sao có thể như vậy?”
“Nàng ấy đúng là người của Phù Vân Kiếm Tông mà, không cho người khác sống nữa... Đẹp thì chớ, thiên phú lại còn khủng khiếp như vậy.”
“Hai ngày mà nắm được chín kiếm, quá khoa trương rồi.”
Mọi người kinh hô liên tục, không ít thiên tài của các thế gia Thánh Giả đều không thể chấp nhận nổi kết quả này.
Mà người bị đả kích lớn nhất, chắc chắn là Bạch Triển Ly, hạng ba của gã coi như bị đá bay, mà giá trị giữa Thánh đan trung phẩm với hạ phẩm đâu chỉ chênh lệch gấp mười lần.
Khóe miệng của Bạch Triển Ly co giật mấy cái, sắc mặt cũng hơi mất bình tĩnh.
Trước đây gã còn không hiểu vì sao Hạ Hầu Vân lại có địch ý lớn như vậy với Lâm Nhất, giờ thì mơ hồ đã hiểu ra một chút.
Bị một kẻ xuất thân từ Thương Huyền Phủ đè đầu cưỡi cổ, thật sự rất khó nuốt trôi.
Ông lão áo xám mừng rỡ, mặt mày hớn hở, ông ta chăm chú quan sát Diệp Tử Lăng, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, cô gái trước mắt này dường như có vài phần giống với người đó mười tám năm trước.
Đặc biệt là sự kiêu ngạo và cố chấp giữa đôi mày, quả thực như đúc từ một khuôn.
Ngay lập tức, ông lão áo xám căng thẳng hỏi: “Cô... cô có quen Kiếm Kinh Thiên không?”
“Ta là con gái ông ấy.”
Diệp Tử Lăng điềm tĩnh nói.
Ông lão áo xám lập tức sững sờ, sau một lúc thì cười lớn: “Hóa ra là cô, khó trách, khó trách, ha ha ha!"
Mọi người trên quảng trường khảo hạch đều nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, ai nấy đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Kiếm Kinh Thiên? Vị truyền kỳ từng đứng đầu cả ba bảng năm xưa sao?”
“Bảo sao thiên phú còn vượt cả Bạch Triển Ly. Đệ nhất ba bảng quả nhiên lợi hại, sinh con gái ra cũng đáng sợ đến vậy."
“Không hổ là hậu duệ của truyền kỳ.”
Gần như toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Tử Lăng, trong ánh mắt nhìn nàng ấy đã mang thêm vài phần kính sợ.
Kính sợ người từng đứng đầu ba bảng!
Chẳng bao lâu sau, Triệu Nham lên đài, phong thái thể hiện cũng cực kỳ xuất chúng, thi triển được tám kiếm.
Thế nhưng có Diệp Tử Lăng ở phía trước nên cũng không gây được chấn động lớn.
Công Tôn Viêm, Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm lần lượt lên đài, đều thuận lợi vượt qua khảo hạch, trong đó Công Tôn Viêm thi triển được bảy kiếm, cũng được xem là thành tích khá lợi hại.
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm thì kém hơn hẳn, một người năm kiếm, một người bốn kiếm.
“Thì ra nàng ấy nói không chắc chắn, là không chắc mình có thể dung hợp huyết mạch với kiếm pháp được hay không.” Triệu Nham hồi tưởng lại lời của Diệp Tử Lăng, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, gật gù.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất