Hạ Hầu Yên không có mặt, người được mong đợi nhất lúc này chính là Lâm Nhất. Hắn bước lên phía trước, lập tức thu hút vô số sự chú ý.
“Lâm Nhất đến rồi, không biết hắn đã luyện được bao nhiêu kiếm.”
“Diệp Tử Lăng đã đủ xuất sắc, một hơi luyện được chín kiếm, hắn chắc phải mạnh hơn chút.”
“Ít nhất mười kiếm! Thần Tiêu Kiếm Ý, vô địch!”
Không ít người ở đây vô cùng sùng bái Lâm Nhất, từ sau trận chiến một địch bảy tại sơn môn, rất nhiều người đã bị khí chất của hắn thuyết phục.
“Tiếc là Hạ Hầu Yên không có mặt, nếu không hai người có thể phân cao thấp rồi.”
“Thật sự đáng tiếc.”
Nhắc đến Hạ Hầu Yên, kẻ từng trực tiếp rút Thánh Kiếm trong vòng đầu tiên, ai nấy đều tiếc nuối không thôi.
“Công tử Táng Hoa, dừng bước!”
Ngay khi Lâm Nhất sắp bước lên đài, một giọng nói mơ hồ vang lên.
Hạ Hầu Vân đã đợi từ lâu, dẫn theo một đám người hùng hổ bước tới.
Lâm Nhất hơi nhíu mày, hắn không quen người này.
“Gã là Hạ Hầu Vân, em trai ruột của Hạ Hầu Yên, cũng là thiên tài đứng thứ hai trong thế gia Hạ Hầu.”
Công Tôn Viêm nhỏ giọng nói bên cạnh Lâm Nhất.
Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến ta?
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ nghi hoặc, không hiểu đối phương định làm gì.
Vòng hai khác với vòng đầu, mọi người tự diễn luyện kiếm pháp, không ai can thiệp ai cả.
Không thể tấn công lẫn nhau giống vòng đầu.
"Chuyện gì?"
Lâm Nhất thu lại suy nghĩ, lễ phép hỏi.
Dù sao đối phương cũng là em trai Hạ Hầu Yên, mà Lâm Nhất rất công nhận thực lực của Hạ Hầu Yên.
“Chơi một ván chứ?”
Hạ Hầu Vân nheo mắt cười nhẹ.
“Ngươi nói cho rõ chút.” Lâm Nhất không hiểu.
Hạ Hầu Vân mỉm cười, nói: “Rất đơn giản, ít nhất một nửa số người ở đây đều so ngươi với anh trai ta, nhưng ta không thấy thế.”
Lâm Nhất thản nhiên nói: “Mỗi người có suy nghĩ riêng, ta chưa từng muốn so với ai. Y là anh ngươi, ngươi bảo vệ y là chuyện bình thường, với ta mà nói chẳng có gì đáng để bận tâm cả.”
Hắn thực sự không bận tâm. Nếu cứ phải để ý đến suy nghĩ của người khác thì sống mệt mỏi quá rồi.
Chỉ cần kiếm trong tay, không thẹn với lòng là đủ.
“Nhưng ta thì không thể không bận tâm!”
Trong mắt Hạ Hầu Vân lóe lên một tia phẫn nộ, thái độ dửng dưng của Lâm Nhất khiến gã rất khó chịu.
Gã trầm giọng nói: “Ngươi dám cược với ta không, xem ai nắm được nhiều ý cảnh của Thiên Thủy kiếm pháp hơn. Nếu ngươi còn không bằng ta, thì sao có thể sánh với anh ta chứ!”
Lâm Nhất vuốt cằm, cười nói: “Nếu ai cũng muốn đánh cược với ta, chẳng phải ta sẽ mệt chết sao, hơn nữa... ván cược chắc thắng như thế này, ta chẳng hứng thú gì.”
Dùng Thần Tiêu Kiếm Ý để bắt nạt người khác, đúng là hơi không quang minh chính đại, Lâm Nhất quả thật không có hứng thú gì.
Hắn quay người bước thẳng lên đài, không liếc nhìn đối phương lấy một cái.
Bị phớt lờ rồi sao?
Khóe miệng Bạch Triển Ly bên cạnh lại co giật, cảm thấy đúng là khá thảm.
Hạ Hầu Vân tính toán đủ đường, đợi hai ngày chỉ để tranh một lượt, ai ngờ đối phương căn bản không thèm coi gã ra gì, cảm giác này e là khá khó chịu.
“Hạt Bồ Đề!”
Hạ Hầu Vân tức đến hộc máu, lập tức giơ tay nói: “Nếu ngươi thắng ta, hạt Bồ Đề này sẽ là của ngươi!”
Bạch Triển Ly ở một bên suýt thì nhảy dựng lên, gã này điên rồi sao, thánh vật như vậy mà lại công khai đưa ra giữa chốn đông người như thế.
Thế gian có hoa lạ, bồ đề ngộ đạo, khai sáng trí tuệ!
Khi gã mở tay ra, toàn bộ quảng trường khảo hạch lập tức nổ tung, ánh mắt vô số người đều nhìn chằm chằm về phía đó.
Ngay cả không ít trưởng lão của Kiếm Tông cũng không nhịn được mà liếc nhìn.
Lâm Nhất hơi khựng bước chân, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên hạt Bồ Đề kia. Sâu trong con ngươi lóe lên một tia kinh dị, đây quả thật là bảo vật, bên trong dường như có khắc một đạo thánh văn nguyên thủy vô cùng cổ xưa.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Phật ngân vang, thánh quang bao phủ.
Nhưng mà tên này, tưởng Lâm Nhất hắn là hạng người gì chứ, một hạt Bồ Đề là có thể khiến hắn đi bắt nạt người khác sao? Một hạt Bồ Đề là đủ để mua chuộc hắn à?
Ta là hạng người như vậy sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất