Hạ Hầu Yên là đối tượng rất đáng để lôi kéo, có điều y vốn đã là thế tử của một thế gia Thánh Giả, tính cách kiêu ngạo. Trừ khi nàng ta chính thức trở thành thế tử của Diệp gia, bằng không y tuyệt đối sẽ không chịu đi theo nàng ta.  

 

 

Còn Lâm Nhất thì khác, xuất thân thấp kém, nàng ta có đủ phương pháp để khiến hắn động lòng.  

 

“Sợ là hơi khó đấy, người này không dễ đối phó đâu.” Diệp Thanh vừa cười vừa đưa ra nhận xét.  

 

Diệp Tử Vân mỉm cười nhàn nhạt, khẽ nói: “Chỉ cần chinh phục được hắn, đàn ông thường hèn mọn hơn huynh tưởng, dù bề ngoài có kiêu ngạo đến đâu, sau lưng cũng chẳng khác nhau là mấy.”  

 

Diệp Thanh không khẳng định cũng không phủ nhận, không phản bác.  

 

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Tử Vân thay đổi, cảm xúc của nàng ta xuất hiện dao động hiếm thấy.  

 

“Sao lại là tỷ ấy!”  

 

Ánh mắt Diệp Tử Vân nhìn vào bóng người bên cạnh Lâm Nhất là Diệp Tử Lăng, không kìm được kinh hô.  

 

“Ai?”  

 

Diệp Thanh nghi hoặc hỏi.  

 

Sắc mặt Diệp Tử Vân trầm xuống, nói: “Huynh nhìn kỹ xem, nữ tử bên cạnh Lâm Nhất là ai, mười lăm năm không gặp, thay đổi đúng là quá lớn.”  

 

Diệp Thanh nhìn chăm chú hồi lâu, sắc mặt cũng thay đổi, không thể tin được nói: “Biểu tỷ Tử Lăng… Sao tỷ ấy lại đến đây.”  

 

“Đến thì tốt.”  

 

Diệp Tử Vân bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt thay đổi, liếc nhìn Diệp Tử Lăng và Lâm Nhất, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.  

 

Dù Diệp Tử Lăng chỉ là  họ hàng, nhưng từ khi nàng ấy sinh ra đã được Diệp gia yêu thương hết mực.  

 

Ngay cả lão tổ Diệp gia cũng từng đặc biệt xem trọng nàng ấy, yêu thích ra mặt, coi như châu báu trong lòng bàn tay mà nâng niu cưng chiều.  

 

Nếu nàng ấy vẫn ở lại Diệp gia, thì vị trí thế tử căn bản chẳng còn ai có thể tranh đoạt.  

 

Nàng ấy từng đồng thời thức tỉnh huyết mạch Tuyết Diệu Hoa và kiếm thể Thần Long, tư chất cao vời ấy, tuyệt đối không phải những người cùng thế hệ trong Diệp gia có thể sánh bằng.  

 

Tiếc là năm nàng ấy mười tuổi, vì cố chấp mà lựa chọn rời khỏi Diệp gia.  

 

“Biểu tỷ Tử Lăng, hình như mới chỉ vừa bước vào cảnh giới Thần Đan.” Diệp Thanh nhỏ giọng nói, vẻ mặt có theo chút không tin.  

 

“Là do tỷ ấy lựa chọn, trách được ai! Nay dù có muốn quay về Diệp gia, còn ai nhận ra tỷ ấy chứ, vị trí sớm đã không còn phần của tỷ ấy, nếu không cũng chẳng xuất hiện ở Kiếm Tông làm gì, với thực lực như vậy mà còn mơ được Thánh Giả thu nhận? Thật quá ngây thơ.”  

 

Diệp Tử Vân cười khẩy, vẻ mặt khinh miệt, hoàn toàn không thèm coi ra gì.  

 

Diệp Thanh không nói gì thêm, mười lăm năm là khoảng thời gian quá dài, hiện giờ ngoài gã ra, hầu như chẳng ai trong Diệp gia còn nhớ đến tiểu công chúa năm xưa nữa.  

 

Thời gian trôi qua, đến khoảng giữa trưa.  

 

Lại có thêm ba thế gia Thánh Cổ nữa lần lượt đến, lần lượt là Trần gia, Khương gia và Hoàng gia, người dẫn đầu đều là những yêu nghiệt nằm trong top mười ngàn của bảng Thần Đan, trong đó, người thừa kế thứ ba của Hoàng gia có thứ hạng cao nhất, xếp ở vị trí hơn hai ngàn.  

 

Bốn thiên kiêu đến từ các thế gia Thánh Cổ đồng loạt xuất hiện, khiến vòng khảo hạch thứ ba của Kiếm Tông trong đại điển Khai Sơn trở nên cực kỳ khốc liệt.  

 

Cả bốn người đều dốc toàn lực hướng tới mục tiêu được Thánh Giả thu nhận làm đệ tử, quyết tâm giành cho bằng được, điều đó cũng đồng nghĩa, chỗ còn lại dành cho các thí sinh khác, lập tức chỉ còn hai người.  

 

“Mọi người đã đến đông đủ, ta xin công bố quy tắc vòng ba.”  

 

Ông lão áo xám tên Tuyệt Trần nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Vòng này chia làm hai lượt, trong lượt đầu tiên, ta sẽ đưa các ngươi đến mộ kiếm Hoang Sơn, bí cảnh do Kiếm Tông nắm giữ. Đã trăm năm chưa mở, trong đó có vô số yêu thú bị kiếm khí quanh năm hun đúc, sau khi tiêu diệt, có cơ hội thu được Kiếm Linh Châu. Thu thập được mười viên Kiếm Linh Châu thì có thể chính thức gia nhập Kiếm Tông, nếu thu được một trăm viên, thì có tư cách bước vào vòng hai, được Thánh Giả đích thân lựa chọn.”  

 

Lời của ông lão vừa dứt, đám người trên đạo đài lập tức trở nên phấn khích.  

 

Bởi vì Kiếm Linh Châu là thứ vô cùng trân quý, có thể trực tiếp nuôi dưỡng kiếm ý của kiếm khách, đối với kiếm khách mà nói, đó là cám dỗ chết người.  

 

Trong quá trình tu luyện, việc tăng trưởng kiếm ý là phần khó nhất đối với kiếm khách, những bảo vật có thể gia tăng kiếm ý đều có giá trị cao đến mức khó tin.  

 

Ông lão áo xám nhìn thấy vẻ mặt háo hức của mọi người, chỉ mỉm cười mà không nói rõ, vì Kiếm Linh Châu đâu dễ lấy như vậy.  

eyJpdiI6IjNpOWVoYlZqYXJlaXJqd2s1QUN3aWc9PSIsInZhbHVlIjoidkNMM05oUGNyWVhISnIydTBQcHlPY2NFNk1nVFRZQUdKRnFWTDZ6RU5aakpWY3RqT25JZm5EbHdQTWh4MDRLWSIsIm1hYyI6IjQ0YzI3YjgwYjZiYjU2OThlOTNhMjk1NDc2ZmJkMDI0YWFmNDA0ZjgxODczZGU4YjAxNDYyZjZkODYyNTVhNTkifQ==
eyJpdiI6IjMrZjh0eXhNTTZ0Vkc0RnA3TytOWGc9PSIsInZhbHVlIjoid01tK29WZ0kyS1hONjltbHVKREd1MXN5dGJcL2c2VDR3WUM3M2NSWm9MTkY0Y0NvYk1MYVVTUmFIN3BFa3BPT0lSeDBONnZBSWJ3N0IxMytZbkZ1WW9YdllxMkVPWDhBTHdjSzJncHFYSTBMbUZaajBJOFN6b3dmbWpHbVpNUldDbkVQdjJ1b1pxd1wvUHRmemdSdSt4T3VZb3FvTmtjazN1cEM3NjdtU3JENHpsU1NJOXpKN0RRbzVKTE9aZFQyeTV2eTE1bDFUQ25tdlQ4dllPXC9GVkRXdVdyUk9vWjIyd1kyWVl0bVhTcnA4aG9YY0FXT3diZlNnR0Z1SElOdFFcL1R3NkN3dHlSbW94ZmdIU2hUUUo4UVNHRTBcL2ppRUxYVHgxaGtRRDh6YXpWQnJ4QWtMWFBsUFNKb05VUlY5T2xPUFpDUTB1WXZTUVEwdHdEU1ViVVRRUkpvT2k1ZWd2c2F4XC8yWXFsV1NrUkJqMjdpR1haWFBxcnlKYUQzN0ZHb1RLenFBUUxzckdLcUczYkozVkdRTE1USWlUclJWWUxzMXJ5d3Z6eWFqd0I0TmdKOVlkYVNidTkzUHFEQ2xoUHRabEM2bVdIbVRHUGtSUGxIYUwySzgrTDVjdTNJdkIyZXhcL2FmUVB1dUtqYW84MDVDcmtxXC9KV21uTXpJNit5SFwvR1pcL2l0SXExZVY5bHh6Vm43aEh3cWdSRmU5cWVPVHhjOWJHMk9ia2lUamlsZmk1WmtpejlNeTdVdmxWckt0VUxWQ2N4WndLbFRpNTBES0FtUk9SNTRodnZHVHBibEl4NmJXS1FIempIM1NJV0k9IiwibWFjIjoiZWVlY2QxOGZlY2Y3YWVkMjAwNzg0ZTE3YzE3MmE4NWQ2NmQ3NzIwM2JiNzc2OTk2ZTY0NzNhZmUyY2JiODI2NiJ9

Ads
';
Advertisement