Vù!
Kèm theo đó là âm thanh lạnh lẽo như bóng ma, trong chớp mắt mặt đất đã phủ đầy sương.
Thì ra là ngươi đang giở trò!
Âm thanh rất nhỏ, nhưng lạnh thấu tim gan, lạnh đến tận xương tủy. Giống như đầu người bị bổ ra, tuyết rơi vào máu, xương, thậm chí linh hồn cũng run rẩy theo.
“Sao... Sao lạnh đến thế này...”
Hạ Hầu Vân run cầm cập, môi trắng bệch, luồng sát khí này là thứ mà gã chưa bao giờ trải qua.
Gã lớn lên trong thế gia Hạ Hầu, huynh trưởng là đệ nhất kiếm đạo trong thế hệ trẻ tuổi của Hoang Cổ Vực, từ xưa đến nay gần như chẳng ai dám động đến gã.
Huống hồ gì là loại sát ý âm hàn đến kinh người thế này, chủ nhân của giọng nói kia khiến gã có cảm giác như ác ma bò lên từ địa ngục.
“Kẻ đó đến rồi!”
Bạch Triển Ly trở nên căng thẳng, toàn thân cảnh giác, không dám lơ là chút nào.
Gã khác với Hạ Hầu Vân, ngay từ đầu đã cảm thấy Lâm Nhất không dễ đối phó, tốt nhất là không nên tùy tiện chọc vào.
Ở phía xa, những yêu thú vốn gầm rú dữ tợn lúc trước nay đều quỳ rạp xuống đất.
Sắc mặt bốn huynh đệ Hoàng gia thay đổi liên tục, ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía.
Vút!
Thanh quang lóe lên, còn chưa kịp nhìn rõ, Lâm Nhất đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Lâm sư đệ!”
Đám người Phùng Chương thấy Lâm Nhất xuất hiện, trong mắt không có nhiều sự vui mừng, mà là xấu hổ, lúng túng và tự ti, khí thế từng có của bọn họ đã bị cuộc chiến này dập tắt hoàn toàn.
Đặc biệt là Diệp Tử Lăng, nàng ấy cắn chặt môi, không nói lời nào.
Sắc mặt Lâm Nhất đã sớm trầm xuống, hắn nhìn thoáng qua vết thương trên ngực Công Tôn Viêm, ánh mắt lạnh lẽo càng thêm băng giá, nhưng vẫn cố nhịn, quay sang hỏi Triệu Nham: “Ai làm?”
Triệu Nham nhìn Hạ Hầu Yên mà không nói gì, Lâm Nhất lập tức hiểu rõ.
Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng khẽ rên, nàng ấy quá đau, vừa bị hơn chục yêu thú cấp bá chủ bao vây. Với cảnh giới Tiểu Thần Đan, nàng ấy rốt cuộc vẫn có phần gắng gượng quá sức, toàn thân bê bết máu, trên cặp đùi thon dài còn hiện rõ ba vết cào sắc.
Lâm Nhất không nói lời nào, nhanh chóng bước tới.
Hắn lấy ra bình linh dược bôi ngoài da từ trong túi trữ vật, không cho nàng ấy từ chối, nhẹ nhàng thoa lên vết thương.
Thuốc trị thương dùng cả uống lẫn bôi ngoài là thứ võ giả luôn phải mang theo bên người, ngay cả cường giả như Lâm Nhất khi lịch luyện cũng không tránh được bị thương. Chỉ tiếc là Niết Bàn Đan của hắn đã dùng hết, giờ chỉ còn lại vài viên thuốc trị thương thông thường.
“Lâm Nhất, đệ không nên đến đây.”
Diệp Tử Lăng mấp máy đôi môi khô khốc, hơi thở yếu ớt nói.
“Sư tỷ nói gì thế… chúng ta đều là đệ tử Phù Vân Kiếm Tông mà.” Lâm Nhất vừa lặng lẽ bôi thuốc, vừa mỉm cười nói: “Nghe lời, đừng nghĩ lung tung, đợi ta bôi thuốc cho sư tỷ xong đã.”
Nghe vậy, nước mắt lập tức dâng trào trong hốc mắt Diệp Tử Lăng, nàng ấy không thể kìm nén được nữa.
Nàng ấy bật khóc, từ nhỏ đã luôn kiên cường, từ khi hiểu chuyện đến nay chưa từng rơi nước mắt. Dù từng trải qua những lúc tuyệt vọng nhất, dù là tâm kiếp hay cận kề sinh tử, nàng ấy cũng chưa từng khóc.
Thế nhưng lúc này, nàng ấy thật sự không thể chịu nổi nữa.
“Lâm sư đệ, y muốn dùng bọn ta uy hiếp đệ… Y cố ý dẫn đệ vào đây, sư tỷ vô dụng, thật sự vô dụng, xin lỗi đệ, cũng xin lỗi cả Tô tỷ tỷ.”
Diệp Tử Lăng òa khóc không ngừng, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
Nàng ấy không sợ chết, cũng chẳng sợ thất bại, nhưng điều khiến nàng ấy đau đớn nhất là trở thành gánh nặng, đặc biệt là gánh nặng của Lâm Nhất.
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm cũng đau lòng không kém, nhưng không thể nói nên lời, không ai thốt nổi câu nào.
Tim Lâm Nhất chợt nhói lên, nhưng hắn vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: “Diệp Tử Lăng, sư tỷ còn nhớ hồi ở Phù Vân Kiếm Tông, sư tỷ đánh cược thua ta không? Khi đó sư tỷ nói, ta có thể yêu cầu bất cứ chuyện gì, chỉ cần ta mở miệng, sư tỷ đều đồng ý.”
Nghe vậy, Diệp Tử Lăng thoáng sững người, rõ ràng không hiểu vì sao hắn nhắc đến chuyện cũ lúc này.
Dĩ nhiên Diệp Tử Lăng vẫn nhớ, khi xưa nàng ấy không ưa Lâm Nhất, từng cá cược với hắn, rằng hắn không thể vượt qua Phù vân thập tam quan.
Và lần đó, quả thật nàng ấy đã thua.
“Giờ ta dùng đến lời hứa đó, sư tỷ phải đồng ý với ta, chỉ được khóc lần này thôi? Từ nay về sau, không được khóc nữa, sư tỷ là Diệp Tử Lăng mà… là đại sư tỷ của bọn ta mà.” Lâm Nhất nháy mắt với nàng ấy, ánh mắt vô cùng chân thành.
Diệp Tử Lăng sững người, dung mạo khuynh thành ấy, trong khoảnh khắc này hoàn toàn ngơ ngác.
Lời nói của Lâm Nhất như luồng nước ấm len vào tận đáy lòng, nàng ấy chưa từng nghĩ, Lâm Nhất đưa ra yêu cầu như thế.
Nàng ấy nhìn vào mắt đối phương, trong trẻo, thuần khiết, không dính bụi trần, chỉ có sự nghiêm túc chân thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất