“Công tử Táng Hoa, quả nhiên trọng nghĩa khí...” Hạ Hầu Yên nhếch môi đầy chế giễu, bật cười, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Trong mắt y, Lâm Nhất thật ngu ngốc, mà còn là loại ngu đến khó tin.
Không ruột thịt, không quan hệ gì sâu sắc, chỉ là đồng môn, vậy mà hắn thật sự liều mạng xông vào đây chịu chết.
Kiếm khách có cần nghĩa khí sao?
Có chứ, nhưng nếu quá nhiều nghĩa khí, dù thanh kiếm có sắc đến đâu, cũng sẽ lộ ra sơ hở, sẽ có điểm yếu, rồi trở nên không chịu nổi một đòn.
Như bây giờ, ngay lúc này!
Lâm Nhất đứng dậy, nhìn thẳng vào đối phương, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, khẽ cười nói: “Xem ra ta quá tốt bụng rồi, lẽ ra ngay ngoài bí cảnh Hoang Sơn, ta nên phế ngươi sớm mới đúng!”
“Chết đến nơi mà còn không biết, ngươi đúng là ngông cuồng, giao hạt Bồ Đề ra đây, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Hạ Hầu Yên lạnh lùng nói: “Nếu không, cho dù các ngươi bị loại khỏi cuộc khảo hạch, thế gia Hạ Hầu ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Hạ Hầu huynh, đây chính là vị công tử Táng Hoa trong lời đồn sao?”
Đại ca trong bốn huynh đệ Hoàng gia, Hoàng Nham Thành cười nói: “Loại kiến hôi này, thật ra chẳng cần huynh ra tay làm gì, nếu huynh không ngại, để đệ đệ ta luyện tay chút, thử lĩnh giáo tuyệt học của công tử Táng Hoa xem sao.”
Sắc mặt Hạ Hầu Yên thoáng thay đổi, trong lòng hiểu rõ Hoàng Nham Thành đang muốn nhân cơ hội này thể hiện thực lực.
Thực lực càng thể hiện mạnh mẽ lúc này, thì khi tranh đoạt bảo vật trong mộ kiếm Hoang Sơn, tiếng nói của gã sẽ càng có trọng lượng.
“Hoàng huynh đã muốn ra tay, ta đương nhiên không phản đối.” Hạ Hầu Yên khẽ cười, nhẹ giọng nói.
Trong lời của hai người kia, Lâm Nhất chẳng khác nào miếng thịt trên thớt, muốn nhào nặn thế nào cũng được.
“Lũ yêu thú kia là do các ngươi dẫn đến phải không...”
Lâm Nhất nhìn Hoàng Nham Thành, bất chợt mở miệng nói.
Trước đó hắn để Diệp Tử Lăng và mọi người rời đi trước, vì cảm thấy hai con Thanh Hỏa Giao xuất hiện quá kỳ lạ, ở trong rừng sẽ rất nguy hiểm.
Rời khỏi đó sớm chút, có lẽ sẽ an toàn hơn.
Nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn bị chặn, ngay lúc sắp rời đi thì bị phục kích.
Hoàng Nham Thành bị câu hỏi của Lâm Nhất làm cho sững sờ, khóe miệng co giật, rồi khẽ cười nói: “Ta nghĩ ngươi nên lo xem lát nữa mình còn đứng vững được không thì hơn, tam đệ, dạy cho hắn bài học đi. Cho công tử Táng Hoa biết thế nào là lễ độ, đừng tưởng Côn Luân này không có ai!”
Mắt Lâm Nhất hơi nheo, như đang cười, ngay sau đó, hắn bước thẳng về phía bốn huynh đệ Hoàng gia.
Nhìn thấy hành động của hắn, đám người Phù Vân Kiếm Tông cùng hai đại thế gia Thánh Giả đều sững sờ kinh ngạc.
Bốn huynh đệ Hoàng gia đều mang tuyệt kỹ trong người, căn cơ kinh người, toàn là yêu nghiệt bước ra từ thế gia Thánh Cổ!
“Muốn chết à?”
Lão tam của Hoàng gia tên là Hoàng Khôi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, uy áp khủng bố của Thiên Thần Đan lập tức bộc phát từ gã.
Chỉ một bước, trong chớp mắt đã áp sát đến trước mặt Lâm Nhất.
Vút!
Gã hợp hai ngón tay làm kiếm, Thần Đan tại Tử Phủ vận chuyển cuồn cuộn, tầng thiên mạc lập tức bừng sáng. Lượng tinh nguyên cuồn cuộn hóa thành kiếm mang dài mười trượng ở đầu ngón tay, xé rách cả không khí, điên cuồng chém xuống Lâm Nhất.
Nhưng đối mặt với kiếm khí kinh người ấy, Lâm Nhất chỉ đơn giản đưa tay phải ra, chộp thẳng lấy.
“Tự mình chuốc nhục.”
Hoàng Khôi bật cười, những người khác trong bốn huynh đệ Hoàng gia cũng đồng loạt cười theo.
Công pháp mà Hoàng Khôi tu luyện vô cùng đáng sợ, đã sớm luyện ra năm luồng Tiên Thiên Thánh Khí, luồng kiếm khí này, ngay cả yêu nghiệt cùng cảnh giới Thiên Thần Đan cũng tuyệt không dám khinh thường.
Lâm Nhất không rút kiếm, chỉ dùng tay không tiếp chiêu, trong mắt người khác, đó chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Ầm!
Nhưng nụ cười trên mặt bọn họ chỉ kéo dài trong chớp mắt, Hoàng Khôi không còn cười nổi nữa.
Trong lòng bàn tay Lâm Nhất, ba ngàn long văn ngưng tụ chặt chẽ, hắn trực tiếp bắt lấy luồng kiếm mang kia, trong khoảnh khắc tiếp theo, luồng kiếm khí hùng hậu ấy lập tức bị hắn bóp nát!
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên, kim quang từ người Lâm Nhất bùng nổ, vô số mảnh vỡ từ kiếm khí văng tung tóe khắp nơi.
“Sao có thể như thế được!”
Nụ cười của Hoàng Khôi đông cứng, gã chết lặng ngay tại chỗ.
Chẳng để đối phương kịp phản ứng, Lâm Nhất lóe lên giữa không trung, trong chớp mắt đã vượt qua hơn mười trượng, áp sát ngay trước mặt gã.
Tốc độ của hắn quá nhanh, như sấm rền, như điện giật, như kinh hồng lướt qua, người đi mà chẳng lưu dấu vết.
Nhanh quá!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất