Tiểu Tặc Miêu hóa thân thành Thái Cổ Long Viên, cao tới trăm trượng, vung ma côn Thiên Khôi, như thần sơn giáng thế, tựa như muốn chọc thủng cả trời.
“Lùi về sau!”
Sắc mặt mấy người kia hoàn toàn biến đổi, vội vàng lùi tránh.
Phụt!
Hoàng Nham Thành tránh chậm chút, bị cây gậy đánh thẳng vào người, khóe miệng lập tức phun ra máu.
Ầm!
Gã rên rỉ, lập tức triệu hồi tinh tượng, cuộn tranh mở ra sau lưng. Đó là đại dương bốc cháy dữ dội, ý chí hỏa diễm vô tận từ đó bùng phát, bao phủ quanh người gã, dữ dội kinh hồn.
“Muốn chết à?”
Hoàng Nham Thành nghiến răng gầm lên, vung kiếm chém thẳng, ầm, trong chắp mắt nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, biến thành biển lửa chói lóa.
Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ chấn động, đây chính là thực lực của yêu nghiệt bảng Thần Đan sao?
Sau khi sử dụng tinh tượng, uy lực quả thật quá kinh khủng.
Hạ Hầu Yên và Trần Binh nhìn thấy cảnh đó thì thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, ngầm quyết định để bốn huynh đệ Hoàng gia kéo dài chân Ma Viên này.
Hai người bọn họ sẽ liên thủ đối phó Lâm Nhất, đến lúc đó Kiếm Linh Châu cấp mười vẫn sẽ nằm gọn trong tay.
Nhưng đúng lúc đó, cảnh tượng kỳ dị xảy ra, ở ngực Thái Cổ Ma Viên, thánh văn bất ngờ bừng sáng, ma quang cuồng loạn tràn ra.
Nó há to miệng, thánh văn ở ngực như lỗ đen vô tận, trong chớp mắt hút trọn biển lửa ngập trời vào trong.
Bốn huynh đệ Hoàng gia nhìn thấy cảnh tượng đó thì trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngây dại.
Đặc biệt là Hoàng Nham Thành, mặt gã lập tức đơ cứng, kiếm kia bị đối phương nuốt trọn, uy lực giảm đi ít nhất hơn phân nửa.
Còn chưa kịp phản ứng, Long Viên nhìn xuống phía dưới, há miệng phun ra hơi dữ dội.
Biển lửa đỏ rực pha trộn với sát khí yêu tà, phủ kín cả bầu trời, như trời sập đổ xuống.
Cùng lúc, Long Viên không ngừng hành động, như người thật, nó vung cây ma côn Thiên Khôi trong tay, tung hoành bá đạo. Nơi cây côn đi qua, hư không chấn động, từng đợt sóng lan ra, sắc mặt Hạ Hầu Yên và Trần Binh biến đổi, lập tức bị cú đánh kia ép lui.
Nhưng Long Viên không hề buông tha, chân đạp đất thật mạnh, lập tức đuổi theo sát gót, không để chúng có cơ hội thở.
Thái Cổ Long Viên xuất hiện quá đột ngột, khiến tất cả mọi người chỉ biết ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Nhất lui về sau, cũng không khỏi thầm líu lưỡi.
Hắn không ngờ, sau khi luyện hóa thánh văn Thôn Phệ, Tiểu Tặc Miêu mạnh đến mức đó, chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn biển lửa trên trời.
Vút!
Lâm Nhất dang rộng hai tay, quay người bay thẳng về phía Tử Long Mãng đã hóa nguyên hình, Tiểu Tặc Miêu chỉ cần cầm chân ba tên kia là đủ.
Hiện tại hắn chỉ cần đoạt được Kiếm Linh Châu cấp mười, là có thể cười đến cuối cùng.
Vút! Vút!
Nhưng có hai người tốc độ chẳng kém gì Lâm Nhất, chính là Diệp Tử Vân và Khương Thành.
Ba người gần như sánh vai nhau giữa hư không, như tia chớp đuổi theo Tử Long Mãng đang quẫy mình bỏ trốn trong mộ kiếm.
“Lâm công tử, thân thủ thật tuyệt.” Diệp Tử Vân bay bên cạnh hắn, vừa nháy mắt vừa cười nói.
“Không phải cô luôn nghe lời ta sao?”
Lâm Nhất nhẹ giọng cười nói.
“Ta với ngươi, sao cần phân biệt, nếu ta đoạt được Kiếm Linh Châu cấp mười, ngươi chỉ cần mở lời, Tử Vân tất nhiên sẽ dâng tặng hai tay.” Diệp Tử Vân dung nhan kiều diễm, khí chất thanh cao tuyệt trần, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều hiện lên phong cảnh lay động lòng người.
“Các ngươi cứ từ từ mà chơi đi!”
Khương Thành đứng bên cạnh nghe mà không hiểu đầu đuôi, sắc mặt thay đổi liên tục, do dự hồi lâu rồi dứt khoát buông bỏ Kiếm Linh Chấp cấp mười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất