So với việc tranh đoạt mơ hồ kia, chi bằng lui bước, thu hết Kiếm Linh Châu cấp chín kia thì hơn.
Vừa hay đám người Hạ Hầu Yên, đều bị Long Viên cầm chân, đặc biệt là Hoàng Nham Thành bị đánh thê thảm, chẳng ai có thể tranh với gã.
Gã cực kỳ quyết đoán, vừa nghĩ xong đã hành động, thân hình lướt lên giữa trời cao.
Trong mắt Lâm Nhất thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn vốn vẫn e ngại tên này, dù gì cũng là cường giả Thiên Thần Đan có hai ngôi sao.
Không ngờ, còn chưa kịp đuổi tới Tử Long Mãng, thì gã đã rút lui, đúng là người kỳ lạ.
Hai người lao nhanh trong mộ kiếm mênh mông rộng lớn, xuyên qua từng khí tức hùng vĩ nhưng đầy tử khí, không ngừng đuổi theo Tử Long Mãng đang lẩn trốn.
Diệp Tử Vân tranh thủ lúc bay, tỏ vẻ đáng thương, dịu dàng nói: “Lâm công tử, nơi này không có ai ngoài chúng ta, sao ngươi không hiểu tâm ý của Tử Vân vậy?”
“Ta thật sự không hiểu tâm ý của cô đâu.”
Lâm Nhất chớp mắt, nhẹ giọng cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi muốn người ta phải tự nói ra sao?” Gương mặt Diệp Tử Vân thoáng ửng đỏ, rồi nàng ta lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: “Ngươi có tin vào thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Tin, nhưng ta không tin cô.”
Lâm Nhất nhìn Tử Long Mãng phía trước đang trốn chạy, rồi mới quay đầu nói.
Người phụ nữ này, diễn cũng khéo thật đấy!
Mấu chốt là nàng ta còn sở hữu vẻ ngoài quá đỗi kiều diễm, nếu ta là kẻ chưa từng trải sự đời, cho dù không tin lời, cũng sẽ mềm lòng vài phần rồi.
Diệp Tử Vân vô cùng đau lòng, gương mặt đầy cay đắng, nhẹ cắn môi đỏ, nhưng trong mắt hiện lên tia quyết tuyệt, cố chấp nói: “Nếu ngươi không tin, thì đánh ta một chưởng thử xem, Diệp Tử Vân ta tuyệt đối sẽ không né tránh!”
Lâm Nhất nhìn nàng ta đầy quái dị, sắc mặt thay đổi liên tục.
Diệp Tử Vân nhắm mắt, đợi hồi lâu mà không thấy chưởng kia đến, trong lòng cười thầm, chiêu này nàng ta đã dùng rất nhiều lần, sớm đã thuộc lòng.
Nàng ta biết lúc này nên mở mắt, không thể diễn quá đà, dịu dàng nói: “Giờ thì ngươi tin ta chưa, tấm lòng của Tử Vân...”
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, chưởng mang đã đập thẳng tới, nàng ta giật mình hét lớn.
Bùm!
Chưởng này có Thần Tiêu Kiếm Ý, mười tám đạo kiếm khí Long Hoàng dồn hết vào đó, thân hình Diệp Tử Vân lập tức bị đánh văng ra xa.
“Ta đúng là chưa từng thấy yêu cầu nào kỳ quái đến thế... Cũng lạ thật.”
Lâm Nhất hơi ngẩn người, không hiểu nổi, nhưng vẫn thu chưởng mang.
Không còn Diệp Tử Vân cản đường, thân hình hắn lướt nhanh vài lượt trong mộ kiếm, quanh thân bừng sáng kim quang, chỉ bật người đã đáp xuống lưng Tử Long Mãng.
Ầm ầm!
Tử Long Mãng đang hấp thụ kiếm khí chữa thương thì bị đánh úp, lập tức vùng vẫy dữ dội, một người một thú bắt đầu cuộc giằng co kịch liệt trong mộ kiếm.
“Muội không sao chứ…”
Diệp Thanh thấy Diệp Tử Vân bị đánh văng, lập tức từ bỏ việc cạnh tranh với Khương Thành, chớp mắt đã lao xuống bên cạnh nàng ta.
“Tức chết ta rồi!”
Diệp Tử Vân giận đến giậm chân, lông mày nhíu chặt lại.
“Đau quá… đau quá…”
Nhưng vì giậm chân quá mạnh, động tới vết đau ở vai, nàng ta lập tức cau mày, khẽ kêu lên.
Thực ra nàng ta không bị thương nặng, chưởng của Lâm Nhất cũng chẳng phải sát chiêu, chỉ đơn thuần đẩy nàng ta ra. Nhưng dù sao chưởng đó cũng hàm chứa Thần Tiêu Kiếm Ý, tuy bên trong nàng ta mặc thánh giáp, vai phải vẫn bị đau nhức dữ dội.
“Đáng ghét, tên khốn đó dám đánh phụ nữ, Diệp Thanh, huynh tin nổi không! Hắn… hắn… hắn đúng là tên cặn bã!” Diệp Tử Vân đau đến muốn bật khóc, vô cùng ấm ức, lần này nàng ta thật sự bị đả kích nặng nề.
Những chiêu trò từng luôn thành công trước kia, không những vô dụng với Lâm Nhất, mà nàng ta còn bị đánh thật.
Diệp Thanh nhỏ giọng thì thầm: “Thì… muội bảo hắn đánh mà…”
“Ta bảo thì hắn phải đánh sao, ta còn nói ta yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên nữa cơ? Lời phụ nữ mà cũng tin sao, hắn hắn hắn, hắn không là đồ cặn bã thì là gì?” Diệp Tử Vân đỏ mặt vì xấu hổ, vừa tức vừa thẹn mắng.
“Vậy, để huynh dẫn người tới phá hắn, Tử Long Mãng đâu dễ giết thế! Chưa hẳn không có cơ hội đâu!”
Diệp Thanh vừa nói vừa cân nhắc.
“Huynh định làm gì đấy?”
Diệp Tử Vân trừng mắt lườm gã, nói: “Ta bảo hắn là đồ cặn bã, chứ có nói huynh đi phá hắn đâu, huynh đúng là ngốc, đầu óc chẳng có tí linh hoạt nào.”
Sắc mặt Diệp Thanh cứng đờ, nhìn nàng ta đầy khó xử, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám nói gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất