“Bọn nhỏ đã ngủ chưa?” Kinh Tử Sâm vô cùng áy náy và tự trách. 

“Đã ngủ cả rồi ạ” 

“Tâm trạng chúng chiều nay thế nào?” Kinh Tử Sâm đi vào phòng khách. 

“Khá ổn. Có chị Chu đi theo chơi xe thể thao một lúc lâu. Quản gia Thẩm đi theo sau lưng anh, lắm miệng một câu: “Ngược lại là mợ chủ. Sau khi về đến nơi, mợ ấy ngồi trong sân nửa tiếng đồng hồ, trông như có tâm sự. 

Kinh Tử Sâm không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Anh biết cô đi gặp Hàn Thiên Di, hai người còn hẹn uống cà phê với nhau. Đó là kết quả do cấp dưới báo cáo với anh hôm nay. 

“Tôi biết rồi. Anh lên tầng trên, tới phòng nhi đồng nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang ngủ say, đúng là vừa an tĩnh lại đáng yêu. 

Trong phòng ngủ chính, ánh đèn vàng ấm áp. 

Lê Mạn Nhu nhớ tới thiếu niên tên Quân Hạo kia, trong đầu toát ra một suy nghĩ.. 

Chắc không phải con riêng của Kinh Tử Sâm đấy chứ? 

Cách cư xử giữa bọn họ với nhau khiến người ta cảm thấy nghi hoặc. 

Tổng giám đốc bá đạo phạm sai lầm tuổi trẻ cũng là chuyện bình thường thôi, mà đôi lông mày của hai người cũng na ná nhau nữa. 

Cửa phòng bị mở ra, Kinh Tử Sâm tiến vào, Lê Mạn Nhu giật mình khôi phục tinh thần. 

Sáng sớm hôm sau. 

Lê Mạn Nhu đeo tạp dề nấu cơm kiểu dáng đáng yêu, loay hoay trong bếp nấu mì sợi. Cô dùng kẹp càng cua tùy tiện cặp tóc lên, trông an tĩnh mà dịu dàng. 

Cô là mẹ nên cảm thấy rất áy náy với hành vi tự tiện xâm nhập máy tính anh của Minh Triết ngày hôm qua. 

Thành ra bát mì sợi này có mang vài phần xin lỗi. 

Một chiếc Volvo màu đen đón ánh nắng tờ mờ sáng sớm lái vào trong sân, quản gia Thẩm ra cửa nghênh đón Thẩm Tư Trung vừa xuống xe. “Nấu thêm một bát đi 

Trong nhà bếp kiểu mở, Lê Mạn Nhu nghe tiếng thì nhìn sang, thấy Kinh Tử Sâm đã đứng ở cửa. Cũng không biết anh đứng đấy từ bao giờ. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nói: “Bác sĩ tư nhân của tôi tới, muốn nếm thử tài nấu nướng của cô. 

“Tôi không phải là giúp việc nhà anh. Lê Mạn Nhu không nhịn được cãi cọ: “Chẳng những phải phục vụ anh mà còn phải phục vụ cả bác sĩ tư nhân của anh à?” 

Kinh Tử Sâm hiểu cô oán giận, kiên nhẫn giải thích: “Cậu ấy tới giúp tôi nghiên cứu nguyên nhân vì sao tô mì sợi này lại có thể tương thích với dạ dày của tôi. 

Lê Mạn Nhu hừ khẽ một tiếng: “Xem ra anh ta cũng chẳng có bản lĩnh gì cho lắm, còn chẳng trị nổi bệnh dạ dày của anh cơ mà. Dứt khoát đổi bác sĩ tư nhân đi 

thôi. 

“Đấy không phải chuyện cô nên quan tâm, cô cứ nấu đi là được.” Kinh Tử Sâm xoay người rời đi, anh biết cô nhất định sẽ nấu. 

Lê Mạn Nhu lại thái một quả cà chua, thả thêm một phần mì sợi vào nồi nước đang sôi. 

Kinh Tử Sâm đi ra phòng khách, thím Chu rót trà: “Bác sĩ Thẩm, mời dùng trà” 

“Cảm ơn thím Chu 

Kinh Tử Sâm và Thẩm Tư Trung ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay Thẩm Tư Trung ăn mặc rất gọn gàng, trông có vẻ quân tử như ngọc, làn da còn trắng hơn cả con gái. 

“Anh ký hợp đồng dài hạn với đầu bếp kia chưa?” Thẩm Tư Trung bắt đầu suy nghĩ thay cho Kinh Tử Sâm: “Giữ người nọ lại, chắc chắn dạ dày của anh sẽ khỏi dần” 

Kinh Tử Sâm liếc đối phương: “Lĩnh giấy đăng ký kết hôn có tính là hợp đồng dài hạn không?” 

“. ” Thẩm Tư Trung mất mấy giây để phản xạ: “Mẹ của bọn nhỏ hả?” 

Kinh Tử Sâm nâng chén trà lên uống một hớp, coi như là thầm chấp nhận. 

Thẩm Tư Trung sững sờ vài giây, lại chợt như ngộ ra. 

Đằng nào anh cũng không gần nữ sắc, cưới ai mà chẳng là cưới? 

Ít ra thì cưới mẹ của bọn trẻ cũng tốt cho chúng, giúp hai đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh. 

“Mì nấu xong rồi, cậu Kinh, bác sĩ Thẩm, mời vào phòng ăn” 

Kinh Tử Sâm đứng dậy nói với Thẩm Tư Trung: “Đi thôi, cho cậu nếm thử tay nghề của cô ấy, xem thử có chỗ nào đặc biệt” 

“Vinh hạnh của tôi” 

Thẩm Tư Trung đứng dậy đi cùng Kinh Tử Sâm vào phòng ăn, Lê Mạn Nhu vừa bưng hai bát mì sợi từ phòng bếp đi ra đã thấy Thẩm Tư Trung đứng yên trước bàn ăn rồi. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ một lát. 

Lê Mạn Nhu vô thức dừng bước, nhưng sau đó cô lại nhanh chóng tỉnh táo lại, đặt mì sợi lên bàn ăn. 

Kinh Tử Sâm nghi ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn Thẩm Tư Trung bên cạnh mình. Hai người này quen nhau à? 

Lúc này, Minh Triết và Bảo Ngọc cũng vào tới phòng ăn, thấy Thẩm Tư Trung thì vừa ngạc nhiên lại hưng phấn, vỗ tay nhảy nhót: 

“Chú Thẩm! Sao chú tới đây?” 

eyJpdiI6ImkxcWpWVmxDMVp5aCtTeklnZmJ2aVE9PSIsInZhbHVlIjoiNmxoWFJJcjFhdTZmYncyRlNQSGFRV0w0YzdsY21uOHd6VWV6RFwvcTZ0NG5IaVU5ZWR0Zk0zMjN4cUhCWGRPaVwvM3BxWTZXK1MxOUJ4VldhdE9vUjRoc1hoR01tM0xiVk92TmVMT0ZrejlMU0RLNHZLQklQeHQ2VzZvTW93bHk4S1g2WHcxcHpMcitUZ252Y0E2Z3FQSkorZU5zclFqazhRTDlsMGZVb0xpamc9IiwibWFjIjoiYjIzODkyYzEwOWJkOTFiYmRjZjBhZjVjMGQzMDRkMWJkZThmYzQ3MjcxOTIyYzJjNTZmZjMyY2JkNGFlNGFlNCJ9
eyJpdiI6Im0rXC96eG1xQzlENFk0aVNqMTBFUHN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9lQWxlQmFXczBaUDAwTWpLQUxYaVQ0VHBNcEVSRjFYV3pQQkhCbnVjclI0UjJpTW5PYmxqbGZFY0hndWFDVVpGMGtEdHBaVnh1dzJYSWZoXC9nd0xvUSt4ODJcL09oMkZzNVo2aXNpcTJtQm9nY0JZQnFVMElyOVRPZXY2THFIczBDd1M3eFFzSjZ3RnZNaGdYbnVrWjdSZ1RXTnFIeXM0VFBKXC9kSndEZGpmUXMyeWU1V05JeFg4WTFpNm1Hck1YUCIsIm1hYyI6IjAzZDMwNWYxNjRlZGZhNGFiYTk1ZGJhMzVmZjUwNGI1OWMzNjljZTEzMDNmM2ZkZmVjM2IxNTlmYzM1ZWM4N2QifQ==

Lê Mạn Nhu ngồi xuống bàn như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, cầm đũa lên ăn mì, không buồn tiếp đón bất cứ ai trong số bọn họ. Chẳng qua là đầu óc cô đang rất ngỡ ngàng. Tình huống gì thế này?

Ads
';
Advertisement