Chính Thẩm Tư Trung cũng không ngờ tới tình huống bất ngờ như vậy. Anh ấy nở nụ cười, ôm lấy hai đứa bé: “Lâu rồi không gặp, bé Minh Triết, bé Bảo Ngọc.
Kinh Tử Sâm kinh ngạc, nghiêm túc hỏi: “Mọi người biết nhau à?”
“Hóa ra cậu đang làm bác sĩ tư nhân cho người này à?” Lê Mạn Nhuai ngước mắt, khinh thường liếc Thẩm Tư Trung một cái: “Đây chính là hoài bão cao xa của cậu hả?”
“Sư phụ, sư phụ không xem tin nhắn à?” Thẩm Tư Trung vội vàng khoát tay, ấm ức giải thích: “Chuyện không phải như chị nghĩ”
“Sư phụ?” Kinh Tử Sâm khiếp sợ chưa từng có, hơn nữa trông Thẩm Tư Trung có vẻ rất sợ cô ấy?
Lê Mạn Nhu ăn mì sợi, hỏi lại rất tùy tiện: “Ừ, tôi không xem. Thế nên chuyện là như thế nào? Kể tôi nghe xem?”
“Tổng giám đốc Kinh cung cấp dụng cụ gốc cho tôi, tôi mới có thể tập trung mài dũa y thuật hơn nữa. Thẩm Tư Trung trả lời: “Mấy năm nay may mà có anh ấy tài trợ, tôi nghiên cứu ra hơn một trăm loại thuốc mới, tiến hành phẫu thuật cho hơn bảy mươi bệnh nhân nguy kịch. Việc này không chỉ là vì làm bác sĩ tư nhân của anh ấy, còn là vì phục vụ đại chúng”
Lê Mạn Nhu đương nhiên tin tưởng lời này của Thẩm Tư Trung. Cô hơi mỉm cười, ngước mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Ăn mì đi, đứng làm gì?” Lúc này trông cô mới giống chủ nhà.
Bọn nhỏ vội vàng lôi ghế ăn ra: “Ăn mì thôi! Lâu lắm rồi không ăn sáng chung với chú Thẩm đấy!”
Nội tâm Kinh Tử Sâm vô cùng rung động!
Sao Lê Mạn Nhu có thể là sư phụ của Thẩm Tư Trung được? Nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt anh.
Cho đến khi anh tiễn Thẩm Tư Trung rời vịnh Phỉ Thúy vẫn không nhịn được đứng ngoài sân xác nhận lại: "Sao cậu lại gọi cô ấy là sư phụ?”
“Thì cô ấy là sư phụ của tôi mà.” Thẩm Tư Trung thẳng thắn: “Ngoại trừ tự mình học tập, nghiên cứu ra, chính cô ấy là người dạy tôi nhập môn y thuật, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng vẫn luôn hướng dẫn tôi.
“Nghĩa là... Cô ấy là một bác sĩ à?” Kinh Tử Sâm chỉ biết cô gái này suốt ngày vần vò thảo dược gì đấy, lại không ngờ cô hiểu y.
Thẩm Tư Trung vỗ vỗ bả vai anh, dùng giọng điệu bạn bè nói: “Tổng giám đốc Kinh, anh cưới được bảo bối rồi”
Kinh Tử Sâm nhìn chiếc Volvo rời đi mà vẫn chưa hết chấn động. Thẩm Tư Trung không biết nói dối.
Nghĩa là cô gái trong nhà anh cũng khiêm tốn quá mức rồi chứ?
Thẩm Tư Trung thời gian này vô cùng rực rỡ, chẳng lẽ cô ấy không muốn tạo tí scandal? Không muốn vinh dự lây à? Ít nhất còn có thể khiến mẹ anh thay đổi cái nhìn đối với cô, không coi cô là phụ nữ nông thôn nữa.
Hôm nay là ngày làm việc, Kinh Tử Sâm phải đi công ty.
Trước khi rời đi, anh quay lại phòng khách một chuyến.
Lê Mạn Nhu ngồi trên sô pha, gác cả hai chân lên bàn uống tràna nhỏ, vừa cắn hạt dưa vừa cầm điều khiển từ xa đổi kênh, thái độ cao ngạo hơn rất nhiều.
Cô biết Kinh Tử Sâm tới, lại không buồn nhìn thẳng anh.
Cho đến khi cơ thể cao lớn của anh ngăn trở màn ảnh, Lê Mạn Nhu mới bỏ điều khiển từ xa xuống, đứng lên: “Sao nào? Có phải anh Kinh đây có hứng thú với vợ mình không?”
“Cô trị bỏng được không?” Kinh Tử Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, thành khẩn hỏi.
Lê Mạn Nhu đang định cất bước rời đi, nghe thế thì ngẩn người.
Anh lại bổ sung một câu: “Không phải cho tôi, là cho mẹ tôi.
“Để tôi nghĩ lại đã, có thể chữa hay không sẽ nói lại với anh sau!” Dứt lời, cô kiêu ngạo xoay người lên tầng trên, tiện tay ném vỏ hạt dưa ra sau lưng, đáp trúng tóc mái của Kinh Tử Sâm.
Ánh mắt Kinh Tử Sâm trầm xuống, lại cảm thấy không làm gì được cô.
Với tính tình củamd cô gái này, cô nhất định sẽ đưa ra điều kiện với anh.
Anh tiện tay sờ vỏ hạt dưa rơi trên tóc mái, xoay người rời đi.
Trong sân nở đầy hoa tường vi, mùi hoa quyến rũ lan tỏa khắp không khí. Tài xế giúp Kinh Tử Sâm mở cửa xe Lamborghini, Kinh Tử Sâm quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự rồi mới ngồi vào trong xe. Xe khởi động rời đi, đúng lúc Thẩm Tư Trung gửi một tin nhắn tới...
"Duyên phận chữa khỏi cho anh, tình yêu chữa khỏi cho anh. Ăn quen rồi thì ăn cả đời đi nhé. Chúc hai người hạnh phúc.
Kinh Tử Sâm nhìn chằm chằm mấy câu này, không muốn tin tà thuyết ấy tí nào!
Tại sao chỉ cô nấu mới được chứ? Chuyện này không khoa học!
Trong phòng khách tầng trên, Minh Triết và Bảo Ngọc lắc đầu than thở, bày tỏ tiếc nuối...
“Mẹ, xem ra lớp áo của mẹ rơi rụng hết cả rồi!”
“Cứ thế bị chú Thẩm phá hủy mà không chút đề phòng nào! Ha ha!”
“Có phải siêu bất ngờ? Siêu khiếpgd sợ không ạ?”
“Không được đâu!” Minh Triết cười nhạo cô: “Riêng cái thân phận mợ Kinh đã chẳng cho mẹ khiêm tốn nổi rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất