Cho nên Lê Mạn Nhu cảm thấy có bị bại lộ thân phận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ngày xưa cô giấu giếm thân phận là vì không muốn mọi người chú ý, để con cái được sống yên bình.
Thế mà giờ cứ cách hai ba ngày, cô lại lên hot search với Kinh Tử Sâm, yên bình kiểu gì nữa!
“Mau xách cặp đi đi, tài xế đang chờ hai đứa kia kìa. Cô thúc giục bọn trẻ rồi tiễn chúng ra ngoài cửa.
Sau khi tiễn hai đứa xong, Lê Mạn Nhu rời khỏi vịnh Phỉ Thúy, hôm nay cô muốn quay về thôn Đông Mai.
Trên con đường nhộn nhịp, Lê Mạn Nhu tính bước vào một cửa hàng gần đó lựa quà tặng cho chú Lý, bỗng nhiên bóng dáng hai người ẩu đả với nhau ở cách đó không xa đã hấp dẫn tầm mắt của cô.
Một trong hai người là Trương Quân Hạo!
Tại sao lại đánh nhau? Vết thương trên mặt anh ta đã lành chưa?
“Này!” Cô bất giác nhanh chân chạy qua bên đó, thoáng nhìn người đánh nhau với Trương Quân Hạo thì đã biết kẻ đó là ai ngay: “Ăn cướp! Người đâu mau tới đây bắt cướp! Bắt ăn cướp!”
Người nọ nghe cô la ó như thế thì hoảng sợ rồi nhanh chóng chạy mất dép.
Trương Quân Hạo định đuổi theo: “Thằng kia đứng lại cho tao!”
Lê Mạn Nhu nhanh tay tóm cánh tay anh ta kéo lại: “Anh định làm gì?”
“Cô biết thằng đó là ăn cướp mà còn thả nó đi à?” Trương Quân Hạo giận dữ, nhưng khi thấy rõ gương mặt của cô, anh ta bất giác ngơ ra, tỏ vẻ tại sao lại là cô.
Ba phút sau, trong một quán trà lộ thiên gần đó...
Lê Mạn Nhu và Trương Quân Hạo ngồi cách nhau một cái bàn. Anh ta tự rót cho mình một cốc trà, ngửa đầu nốc sạch trà trong cốc, trông rất tùy ý và phóng khoáng.
Anh ta đặt cốc xuống dưới rồi tựa vào lưng ghế, vẻ mặt cà lơ phất phơ, ánh mắt như đang trêu tức: “Trông cô không giống người phụ nữ quê mùa lắm. Tuy anh ta không đọc báo nhưng hôm qua đã lên mạng tra thử rồi.
Lê Mạn Nhu nhìn Trương Quân Hạo, thấy anh ta và Kinh Tử Sâm khá giống nhau, nhưng cảm giác mà anh ta mang đến hoàn toàn khác với Kinh Tử Sâm.
Chẳng lẽ anh ta là con riêng thật ư?
“Tại sao cô biết tên đó là kẻ trộm?” Trương Quân Hạo hơi tò mò hỏi.
“Bởi vì tên đó đã đến thôn của bọn tôi trộm gà, từng bị bắt rồi.” Cô không giấu giếm: “Tôi từng thấy mặt của gã.
Trộm gà á?
Trương Quân Hạo phì cười, cười đến độ ngã trái ngã phải: “Thì ra anh ta cưới một người phụ nữ quê mùa thật! Ha ha ha, anh ta đã tuyệt vọng với hôn nhân đến cỡ nào vậy chứ? Rõ ràng anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Thị cơ mà.
“Tại sao anh ghét anh ấy đến vậy?” Lê Mạn Nhu phớt lờ lời nhạo báng của anh ta, chỉ xem anh ta như trẻ con giận dỗi.
“Trông ngứa cả mắt!” Trương Quân Hạo trả lời, ánh mắt ngập tràn khinh thường, liên tục lắc lư bàn chân vắt chéo của mình.
Lê Mạn Nhu không kìm được muốn nói đỡ cho Kinh Tử Sâm: “Thật ra anh ấy rất quan tâm đến anh, nếu không anh ấy đâu cần đến cục cảnh sát khi trời chưa hửng sáng chứ”
“Ai cần anh ta quan tâm?” Vết thương trên mặt Trương Quân Hạo vẫn chưa lành, nhưng nó không lấn át nổi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh ta.
Lê Mạn Nhu nhoẻn miệng cười, thưởng thức cốc trà của mình.
Chàng trai nhíu mày, không vui hỏi cô: “Cô cười cái gì?”
“Cười là quyền tự do của tôi mà. Lê Mạn Nhu trả lời: “Tôi vui thì tôi cười, cảm thấy buồn cười thì cười, có vấn đề gì không?”
Trương Quân Hạo tỏ vẻ chẳng buồn quan tâm vẻ mặt của cô ra sao, anh ta lấy điện thoại ra rồi đứng dậy rời đi, không mua hàng nữa.
Lê Mạn Nhu nhìn theo bóng dáng của anh ta dần biến mất trong đám đông...
Một người đàn ông ở cách đó không xa mặc đồ vest, tay đeo đồng hồ sang trọng, từ từ nâng tay lên xem đồng hồ, sau đó mới bấm gọi cho một dãy số.
Tập đoàn Kinh Thị.
Vừa bước vào phòng họp, điện thoại của Kinh Tử Sâm đã reo lên.
Anh bắt máy, đặt điện thoại lên bên tai, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì với anh mà khiến sắc mặt của anh từ từ sầm xuống.
Khiến cả đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều không dám thở mạnh.
Sau khi cúp máy, Kinh Tử Sâm nói gì đó với Mạc Tử Văn rồi ra ngoài, giao cuộc họp này cho anh ta điều hành.
Trên hành lang, Ngọc Tịnh Thi xinh đẹp với lối ăn mặc thời thượng nhanh chân đến gần Kinh Tử Sâm. Cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại biểu cảm trên mặt mình, cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người anh.
“Tổng giám đốc Kinh...
Tiếng gọi vừa dứt, Kinh Tử Sâm đã đi lướt ngang cô ta, cô ta vừa quay lại thì trông thấy anh đã bỏ mình một khoảng khá xa!
Thế là không ai đáp lại tiếng gọi bắt chuyện của cô ta hết.
Ngọc Tịnh Thi bị anh phớt lờ, cô ta mím đôi môi đỏ mọng, hít sâu một hơi, buồn bã đi về phía phòng họp.
Vừa ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Văn, cô ta đã hỏi nhỏ: “Anh ấy đi đâu vậy?”
“Tôi biết đâu?”
“Là vì Lê Mạn Nhu đúng không?” Ngọc Tịnh Thi không kìm được hỏi.
Ngày xưa anh là người không bao giờ để lộ cảm xúc, từ khi Lê Mạn Nhu tiến vào thế giới của anh, anh đã bắt đầu biết vui, buồn, giận sướng là gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất