Lê Mạn Nhu khóc không ra nước mắt, đây là nơi nào? 

Xung quanh chả có tòa nhà nào cả, phong cảnh cũng đẹp, hai bên đường nhựa trải dài là những khóm cỏ lau bay bay trong gió. 

Cô lấy điện thoại ra tra xem ở đây là đâu. Nơi này cách vịnh Phỉ Thúy khá xa, cách thôn Đông Mai còn xa hơn nữa! 

Cô dòm trước ngó sau, quan sát cả buổi mà chẳng có lấy một chiếc xe chạy qua. 

Đúng chuẩn chốn rừng núi hoang vu vắng vẻ luôn rồi! 

Bên cạnh bờ sông cách đó không xa, Đinh Mỹ Trân vừa quay xong quảng cáo. Cô ta vô tình ngoảnh mặt nhìn về một phía thì trông thấy Lê Mạn Nhu đứng bên vệ đường. 

“Cô Đinh, mời cô vào trong thay quần áo, chúng ta sẽ bắt đầu quay phân cảnh tiếp theo nhanh thôi” Nhân viên kính cẩn nói. 

Đinh Mỹ Trân khẽ nhấc bàn tay thon thả, ngọc ngà của mình lên: “Hôm nay không quay nữa. Dứt lời, cô ta bèn rời đi. 

“Cô Đinh, đây là nhiệm vụ cần hoàn thành trong hôm nay, thời gian của mọi người đã được sắp xếp đâu vào đấy. 

Đinh Mỹ Trân không quan tâm đến cảm nhận của bọn họ. 

Nhân viên giận nhưng không dám nói gì, đã sớm quen với kiểu người chảnh chọe, ngang ngược như cô ta chuyên giả vờ thuần khiết, ngây thơ trước mặt phóng viên rồi. 

“Cô Đinh.” 

Đạo diễn cũng chạy theo, cản đường của Đinh Mỹ Trân: “Ít nhất hôm nay chúng ta phải quay ba đoạn quảng cáo, hôm qua cô đã đồng ý với tôi rồi mà. 

“Tôi nói không quay là không quay. Đinh Mỹ Trân không vui: “Ông nghe không hiểu tiếng người à?” 

“Cô Đinh... Đạo diễn sắp không giữ bình tĩnh được nữa, cô ta chẳng có uy tín chút nào hết. 

Ngay lúc Đinh Mỹ Trân định đi tiếp, các phóng viên đồng loạt giơ micro về phía cô ta. 

Cô ta thả lỏng hàng mày đang siết chặt ra, lập tức nở nụ cười ngọt ngào trên môi, cả phong thái bắt đầu biến thành ngây thơ hơn nhiều... 

“Cô Đinh, hôm nay cô đẹp quá, không biết tôi có thể xin vài phút quý báu sau khi tan làm của cô được không?” 

“Cô Đinh, sau này cô có tiếp tục đóng những vai ngây thơ nữa không? Cô có định nhận vai mẹ của những đứa trẻ không?” 

“Cô Đinh, nghe nói cô không định đóng phim tiếp mà về nhà thừa kế gia nghiệp trăm tỷ của mình. Cho hỏi đó có phải tin chính xác không ạ?” 

Thỉnh thoảng Đinh Mỹ Trân lại âm thầm nhìn về phía Lê Mạn Nhu ở cách đó không xa, chỉ cần cô chưa đi thì mình có thể trả lời phỏng vấn. 

Thế là cô ta dịu dàng trả lời phóng viên: “Những lời đồn đãi bên ngoài không phải sự thật đâu. Tôi chỉ biết cố gắng làm tốt phận sự của mình, bởi vì tôi đã thích đóng phim từ khi còn bé.” 

“Nhưng tôi nghe nói tập đoàn Đinh Thị bồi dưỡng cô như người thừa kế đúng không?” 

“Cô Đinh, hình như cô có một cậu em trai nhỉ? Cậu ấy độ khoảng mười hai tuổi đúng chứ? Hiếm khi thấy cậu ấy xuất hiện trước công chúng, lại được bảo vệ rất tốt, chẳng lẽ gia đình cô đang đào tạo cậu ấy trở thành người kế nghiệp ư?” 

Đinh Mỹ Trân nở nụ cười hoàn mỹ: “Nếu em trai tôi đã được bảo vệ rất tốt thì các người có hỏi cũng không được gì đâu. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, vẫn thích tôi như lúc ban đầu. Hôm nay tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện với mọi người được. 

Cô ta vừa dứt lời thì lại nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng Lê Mạn Nhu đâu nữa. 

Cô ta thầm sốt ruột, bắt đầu đi thẳng về trước. 

Đinh Mỹ Trân nhanh chóng lên xe, không dẫn trợ lý theo mà tự mình lái xe rời đi. 

Ở đây không thể bắt xe, không biết cô đi đâu rồi? 

Đạo diễn có khổ mà không thể kể, cô nàng này làm việc càng ngày càng tùy hứng, sao lại khác người vậy chứ! 

Dĩ nhiên là Lê Mạn Nhu không thể đón xe, cô đang đi dọc theo vệ đường, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm một mình... 

“Trương Quân Hạo... Tại sao lại là họ Trương? Chẳng lẽ mẹ họ Trương à?” 

“Kinh Tử Sâm biết về sự tồn tại của cậu con trai này bao giờ?” 

“Nếu anh ta hai mươi tuổi thì có lẽ năm Kinh Tử Sâm mười tám tuổi đã có con... Chẳng lẽ lúc đó anh ấy vẫn còn trẻ nên không dám nhận con ư?” 

Lê Mạn Nhu càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là vậy. 

Bởi vì ngoài nguyên nhân này ra, không còn lý do nào giải thích mối quan hệ giữa hai người cả. 

Trương Quân Hạo rất khinh thường anh, còn Kinh Tử Sâm tuy ngoài mặt lạnh lùng với anh ta nhưng thật ra quan tâm lắm đấy. 

Một chiếc xe thể thao mui trần dừng lại bên cạnh Lê Mạn Nhu, cô quay sang thì thấy Đinh Mỹ Trân bước ra khỏi ghế lái. Chỉ khoảnh khắc ấy mà cô ta như nàng công chúa bước ra từ trong phim, quần áo hoa lệ, gương mặt xinh đẹp khó tả. 

“Cô đi đâu thế?” Đinh Mỹ Trân nhìn cô: “Cô có muốn tôi chở cô một đoạn hay không? Ở đây muốn bắt taxi khó lắm. 

Lê Mạn Nhu không muốn qua lại với cô ta, một vài mảnh ký ức chắp vá trong đầu khiến cô cảm thấy không chân thực. 

eyJpdiI6InY4NFpySkRwaXc1ZUxzXC9GMlAyVFZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRMazZwaFwvd2tlbndhVGlcL3k5UFBWMEo4ZjFlWVd1STI4RFlQXC90Z3FKc04zemg3SEVCRjBsTnFUUmhGc09DTzRFTSs3dVwvYUNVc3BcL0pyNjNUN3UxRlVrMjk3UjdxeXFmWjhZc3pYRU5tcWltU1pYSFhmeFNBRTRabnhzelpMcklzalwvZzJIdEkxZGFXU2hBcFIwSVV6N3hPYVFNS3Z2NmJDY2l5cUx6cGEyMzU1S3o1RitcL040b29iQU82SUpaa1pZbTNlNkdySE41Mmc4M2YrenR1dk1sWlZidFdIaytSNlBuUjY0N21lY1JKbm9mK0RRNmRCa3VhR3Fyb0RtaVwvRyt0Q2dEYTNnNnF6TmF1bGtYcXV4MmNocXFxdG5JWm9vRXhaa0phVFpzNkNBN2lySisweHgrWFNPXC9nVm1RRzBuIiwibWFjIjoiYjllNmEwOTRjOWI2OWY4ZjlhNGEzMzQ5Y2NmMTY1Yzg5M2JkMjRkZDA1MWI1MzMyZDVjNGVlYTc3ZDY0M2Y1NyJ9
eyJpdiI6IlwvV1doRjhRckZPdjR5aDZuVEh1YU9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFLbFMxZXJxZDBoMjlVTFpia1A4b241XC90ZTh4V1VpVDU0Rm9tMkQ4clwvOGZiR2YrTE45N3M1M25qMkZHY1JiS1ZOWVRBM3JDMUp4WmkrYjJzYzViejVMYnB5bU50TkJHNGROS3Z6ZExZMlhrVGZHZTYrU2RMSFZEaHFyaHBLVzF5VkVCa3Mzclo3dkJVaTl2a2hVM3UyKytoT1g0NE5FNlZtSmNVZGp3ZEdLSnlVNlduV1YxUk9RVWJNeTd6UkVxTjVLNXZmbHNPSmtyY0RRRVlhazJhWktiYVFcLzRMSXhWYkRLTCtWSEF1SFdSeFB2dThzM1wvQXJHQUpVd1JvZnh1IiwibWFjIjoiM2RmYmQ0Yzc3NGE2NjAwNGE4YzI0NDM3M2I4YjgyY2IxMWUwZTg1NDY5ZGUxYjY1Yjk1MGE5OWQyMTEwZjI4ZiJ9

Nhưng cô ta lại lắc đầu: “Ý tôi không phải lần đó, tôi nói trước đó nữa kìa.

Ads
';
Advertisement